Truyện MaDa-QuỷNước (diệt trùng vây khốn Diêm la biển) phần 4 hồi kết.

 Thấy nhiều bạn tò mò về diện mạo của thầy 2 An, sau khi đã xin phép chủ nhân câu chuyện là bà Tư và cô Út Phương Nhi, tui xin được chia sẻ vài tấm ảnh về thầy 2 An và một số khoảnh khắc lúc thầy hành pháp. Tuy không liên lạc được trực tiếp với thầy, nhưng nhờ sự cho phép của người trong cuộc, tui mới dám đăng lên.

Còn cây roi bên dưới là tui minh họa thui, không phải cây roi thật trong truyện, nhưng nhìn cũng khá giống nên mọi người xem đỡ nha.

---

Bạn nào muốn biết rõ câu chuyện thì nên đọc từ phần 1, 2, 3 nhé, vì câu chuyện cũng khá dài, nhiều tình tiết và rất đáng theo dõi. Tui thật sự rất vui khi được chia sẻ chuyện này với mọi người.

---

Giới thiệu lại một chút phần trước:

Sau khi giúp gia đình ông Hai Tuấn tìm được xác, đánh quỷ nước, giết quỷ đầu xanh, độ hóa Mada, và thỉnh âm sai bắt quỷ trùng, thì thầy 2 An lại đụng độ một con quỷ cực kỳ mạnh tên là Diêm La Biển.

Có thể nói, trong suốt 8 năm hành pháp giúp đời, đây là lần đầu tiên thầy 2 An bị đánh đến mức bầm dập, tím tái, sống dở chết dở như vậy. Mọi người có thể xem CÁC PHẦN 1/2/3 tui chia sẻ thêm ở phần bình luận nha.

---

THÔI! BẮT ĐẦU CÂU CHUYỆN LUÔN NHÉ!

Qua một ngày một đêm yên ổn, thầy 2 An cuối cùng cũng tỉnh lại sau khi truyền tổng cộng 7 chai nước biển. Lúc này, tuy đã ngồi dậy nổi nhưng thân thể thầy vẫn ê ẩm, mệt mỏi, đói lã người. Thầy đi tắm rửa, vệ sinh rồi dùng cơm để lấy lại sức.

Sau đó, thầy ngồi xuống bên cạnh ông 9 Báu. Vết thương ở lưng ông 9 khi ấy đã được chị Liên chữa trị, đã ổn định, và sức khỏe ông cũng khá lên nhiều.

Thầy An bắt đầu kể lại chuyện đêm hôm đó.

Bên bụi ván đối diện, ông Tư lên tiếng:

— Tui kể hết đầu đuôi cho bà con nghe rồi, thầy ạ.

Nghe vậy, thầy 2 An cười nhẹ, gật đầu rồi nói:

— Nhưng có một chuyện tui muốn nhắc lại... Là cái đầu của con bé Mỹ Nhân, lúc bị con quỷ trùng mặt đỏ hai sừng kia ăn mất...

Lúc này, ông Thuận lên tiếng, giọng trầm xuống:

— Tui cũng chứng kiến... lúc đó tui vừa sốt ruột, vừa đau đớn... Không ngờ cháu mình lại phải chịu cảnh như vậy...

Ông Mỹ – đang ngồi bên linh cữu bà Mỹ, lúc này đã được làm đám ma nhưng gia đình không tổ chức gì thêm, chỉ đợi ngày chôn – nghe tới đó thì đứng bật dậy, lảo đảo.

Nước mắt hai hàng lăn dài, ông tiến về phía ông Thuận, tay nắm chặt vai ông Thuận lắc mạnh, giọng nghẹn đi:

— Sao? Chú Thuận? Xác... xác con gái tui sao? Chú nói đi? Sao chú không nói hả?

> ...ông Thuận quay mặt đi chỗ khác, cắn răng nói ra 5 từ:

– Con bé bị quỷ ăn.

Nghe vậy, ông Mỹ quỵ xuống đất, đập đầu vào nền nhà, máu từ trán chảy dài xuống hai mắt và mũi cũng chảy máu.

Ông hít lên một cái, rào lên, ôm đầu, gào khóc xé lòng:

— Trời ơi là trời... Con ơi... Con chết rồi mà xác con cũng chả còn! Con có làm chi nên tội mà chịu kiếp đoạ đày dữ vậy hả trời?!Trời ơi là trời! Sao con tui chết mà cái xác cũng không yên vậy? Nó có làm gì sai đâu? Tui sống không hại ai, không làm điều ác... Sao gia đình tui lại bị nghiệp như vầy?

Ông tay đấm mạnh vào lòng ngực, gục mặt xuống đất, rồi bò về phía di ảnh bé Mỹ Nhân, miệng không ngừng nức nở:

— Mỹ Nhân ơi... Cha xin lỗi... Cha vô dụng, lúc sống không bảo vệ được con. Đến khi con mất, xác thịt con cũng không được nguyên vẹn, con phải chịu cảnh oan nghiệt đến như vậy...

— Cha đúng là thứ đàn ông hèn mọn... Thua cả một con chó... Thua cả một con súc sinh.

— Trời ơi là trời! Sống mà làm gì, khi thân xác máu thịt của con ruột mình cũng chẳng giữ nổi!

Tiếng khóc ngất, xé gan xé ruột của ông vang lên khắp căn nhà. Ai nấy đều cúi đầu, im lặng, không dám mở lời.

Thầy An ngồi bên vách cũng chỉ biết cúi đầu, hai tay siết lại, mắt đã đỏ hoe không thể nói nên lời.

Lúc này, ông 9 Báu bước tới, ngồi bệt xuống đất, đối diện với ông Mỹ – đang gục đầu chạm đất khóc không ngừng.

Ông nhẹ nhàng đỡ lấy vai ông Mỹ, chậm rãi nói, giọng trầm ấm như từ trong tim phát ra:

---

> — Anh Mỹ... nghe tôi nói nè...

— Máu thịt của con mình mất đi, đau... tôi hiểu... Làm cha mẹ, thấy con chịu oan uổng, tim mình như bị cắt từng khúc. Nhưng… có những chuyện… phải hiểu xa hơn cái thấy trước mắt, anh à...

— Cổ Nhân nói : “Thân thể, phát phu, thọ chi phụ mẫu, bất cảm hủy thương, hiếu chi thủy dã” – thân thể ta do cha mẹ sinh, không được phép tổn hại, là để báo hiếu từ căn bản. Giờ con mất xác... mình đau là lẽ phải. Nhưng… nếu cứ vì đau đó mà mình mất đi lý trí, mình không trọn đạo làm cha nữa... thì có xứng với tình nghĩa không?

— Thánh Nhân nói: “Duyên sinh duyên diệt, đời là một chuỗi số mệnh và nghiệp báo. Có khi con đến là để trả nợ, hoặc đòi nợ. Có khi chỉ là một đoạn duyên ngắn ngủi...

— Bật Vô Thượng dạy: “Cha mẹ con cái, vợ chồng... đều là duyên nợ đời trước, gặp nhau để trả, để vay, hoặc để trả ơn báo oán. Có khi ta thương con hết lòng... nhưng kiếp trước, nó là oan gia ta phải trả nợ cho nó… nên mới đau như vậy.”

— Giờ con không còn… mình thương thì phải thương đúng. Thương là phải giữ lấy cái đạo làm người, làm cha, lo cho phần hồn của nó. Khóc cũng được. Nhưng phải nguyện tâm cho nó siêu thoát. Đừng để nó vì tiếng khóc của mình mà nặng lòng, không bước qua được luân hồi.

Ông nắm chặt tay ông Mỹ, nghẹn ngào tiếp:

— Anh phải đứng dậy. Để còn mà cầu siêu cho con. Để còn mà sống, mà lo cho vợ đang nằm đó. Chứ anh mà ngã xuống, con bé nó càng không yên lòng. Vợ anh dưới suối vàng cũng đâu yên lòng nhìn anh đau tới điên như vầy...

— Thân thể là máu mủ, nhưng tình thân mới là vĩnh cửu. Anh còn sống, là con anh còn có cơ hội được siêu thoát. Mình chết theo, nó lạc lối luôn…

Tiếng ông 9 Báu nhẹ nhàng mà như một hồi chuông gõ vào tâm can ông Mỹ.

Ông Mỹ vẫn ngồi đó, nước mắt không còn là những giọt rơi, mà là cả một dòng máu trong tim vỡ trào ra theo từng lời nói. Ông siết chặt đôi tay, nhìn lên di ảnh vợ con, run rẩy khấn vái:

— Mỹ Nhân... Bà ơi..tui hiểu rồi. Cha hiểu rồi... Cha sẽ cố sống... sống để cầu nguyện cho hai mẹ con... sống để làm tròn chữ duyên nợ kiếp này...

Ông ngửa mặt lên trời, hai tay chắp lại, toàn thân dập đầu xuống nền đất, máu từ vết thương trên trán vẫn còn rịn ra, hòa vào đất cát, hòa vào từng tiếng nguyện của ông:

— Xin trời cao chứng giám... Xin chư Phật mười phương, Bồ Tát Quan Âm, Gia tiên dòng họ nội ngoại... tất cả xin thương xót mà che chở cho vợ con tui...

— Nếu kiếp này gia đình tui còn nghiệp... thì xin hãy đổ hết lên thân tui... Xin đừng bắt thêm ai phải chịu nữa...

Giọng ông run lên nhưng đầy dứt khoát, vang như lời phát nguyện từ tận đáy lòng:

— TUI SẼ QUY Y TAM BẢO!

— Tui sẽ xuống tóc, từ bỏ hết trần duyên, một lòng tu hành tích phước! Tui nguyện đem hết thọ mạng còn lại, hết tâm lực còn lại, để tu tập, để hồi hướng công đức ấy cho hai vợ con tui !

— Dẫu cho đời này, tui chỉ là một người phàm tục, ngu muội, bất lực... thì từ giây phút này, tui xin làm đệ tử của Phật, xin làm kẻ gánh lấy nghiệp gia đình!

Ông dập đầu ba lần xuống đất, từng cú đập như thể đập tan cái nỗi đau, cái bất lực, cái oan trái trong lòng ông.

Cả căn nhà lặng đi.

Không ai khóc nữa, nhưng mọi con mắt đều đỏ hoe, trái tim ai cũng như bị xé ra theo từng lời ông thốt ra. Lúc này, ai cũng xót xa vì tình cha con cao quý đó, tình vợ chồng như sông sâu biển rộng.

Lúc này, thầy An tiếp tục nói:

– Có thể con quỷ đã làm cách nào đó moi xác con bé lên. Chúng ta phải ra đó kiểm tra mộ xem sao đã, rồi xem luôn mộ của ông Hai Tuấn như nào để phòng trường hợp xấu nhất. Biết là mới chôn cất, làm thế là không phải, nhưng hôm trước sau khi xảy ra trận đấu đó, tui nghĩ một hai hôm nữa bọn quỷ sẽ tiếp tục tìm đến. Tui mong lần này sẽ kết thúc tất cả. Tui muốn lần này diệt sạch hết bọn chúng để trả thù và cắt đi mối lo của người ở vùng này.

Nghe thế, ông Thuận cũng nói:

– Vậy thì giờ đi ra mộ xem sao, hay xem ngày nào tốt để xem?

Thầy An mở lịch thì bảo:

– Hôm nay 10h40 chúng ta sẽ động đất xem tình hình.

Nghe đến đây, ông Mỹ nén đau đớn nói:

– Phải chuẩn bị mọi thứ để phòng trường hợp xấu hơn.

Lúc này là 9h26. Mọi người dọn dẹp nhà cửa, mua sắm đồ đạc để chuẩn bị làm lễ động mồ.

Chuẩn bị tất cả, thì thầy An xem giờ, đã đến lúc. Thầy kêu 7 người tuổi Dần, Tỵ, Ngọ, Tuất, Dậu, Sửu, Thân ra. Thầy hô động xẻng, họ đào 3 xẻng, thầy An kêu dừng. Rồi thầy bước tới, lấy thanh giản đập mạnh 1 phát vào mả, rồi đọc:

– Tà khí, Quỷ Khí Tiêu Tan, Phá Tán Cấp Lệnh Như Hỏa!

Thầy 9 Báu đứng kế bên, xem cách thầy An hành pháp gật đầu vì quá giỏi, nụ cười nở trên môi vì đứa cháu mình đã lớn, truyền dạy bấy lâu nay, nó đã làm được tất cả, giúp ích đời người.

Lúc này, họ hì hục đào đất liên tục, ai cũng căng mặt vì lo lắng. Đào mạnh xuống 3 cái nữa thì mũi xẻng đụng hòm. Tất cả mọi người đi tới xem thì ai cũng kinh hãi. Cái hòm lúc này bị lật, miệng hòm (nắp hòm) bị lật xuống dưới còn đáy hòm đưa lên trên.

Lúc này thầy An kêu 7 người kia, cùng 7 người khác ở xóm đến xem vào tiếp. Trước khi vào, thầy vẽ lên trán họ, mỗi người 1 chữ bùa để tránh âm khí làm ảnh hưởng đến họ.

Lúc này, hì hục mãi mới lấy được cái hòm lên, lật hòm lại thì mọi người tá hỏa: cái nắp hòm thủng 1 lỗ to như cái thau. Mở đinh nắp hòm ra thì mọi người ai nấy cũng gục ngã vì xác con bé Mỹ Nhân còn đó, nhưng đầu đã mất tiêu, thay vào đó là 1 cái xương sọ không còn tí da thịt nào.

Ông Mỹ nhìn thấy, miệng rung rung, ngồi bệt xuống. Bà Trang, ông Tư, mọi người đều kinh hãi. Còn chị Liên có bầu nên ở trong nhà, không được ra xem.

Thầy An đi tới cùng thầy 9 Báu kiểm tra, thì nói:

– Con quỷ đó nó đã ăn cái đầu và để 1 cái sọ đầu người khác vào đây. Đây là sọ đàn ông.

Lúc này ông 9 Báu nói:

– Để ta làm việc còn lại. Con và mọi người hãy tiếp tục động thổ mồ ông Hai Tuấn lên đi. Ta cảm thấy dự cảm không lành.

Lúc này, họ cũng tiếp tục đào thì đụng nắp hòm ông Hai Tuấn. Mở ra thì bà lão hét lên. Con cháu và ông Tư đỡ bà lão. Mọi người nhìn thấy bên trong cái hòm chỉ còn lại cái da mặt ông Hai Tuấn bị lột ra để vào trong hòm, mà trong hòm không còn thân thể ông Hai Tuấn.

Thầy An nhìn thấy liền biết sắp có chuyện. Thầy An kêu:

.Giờ chặt 2 đóng củi, rồi thiêu 2 cái xác này, bỏ vào hũ cốt đi. Tui e là đêm nay hoặc mai, bọn nó sẽ tới đây để trả thù. Còn cái sọ này để lại, bỏ vào cái hũ, mua rượu gốc đổ vào ngâm, rồi bỏ bột chu sa vào.

Rồi thầy An lấy bùa từ trong tay áo ra, kêu:

– Này, dán lên miệng hũ.

Rồi lấy vải đen cột lại, lấy chỉ đỏ nhúng máu gà trống cột thật nhiều xung quanh, rồi đem ra cho tui.

Phân công xong, 2 bên chuẩn bị thiêu xác. Thiêu 7 tiếng đồng hồ thì thiêu xong. Lúc này, thầy An và thầy 9 Báu đã tụng kinh cầu siêu cho 2 cái xác 7 tiếng liên tục.

Rồi lúc này, thầy An và thầy 9 Báu cùng mọi người trong gia đình nhặt lấy tro cốt 2 người họ vào 2 hũ, rồi đem vào đặt lên bàn thờ Cửu Huyền Thất Tổ.

Thầy An bắt đầu ngồi xuống gieo quẻ thì biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện. Thầy bảo ông cậu và mọi người rồi đi chuẩn bị mọi thứ, chuẩn bị đón tiếp con quỷ.

Thầy An dựng 4 cây phướng Tứ Tượng lên, cùng 40 cây đinh. Lúc này, thầy trèo lên nóc nhà, cắm cây cờ Ngũ Hành trên nóc rồi trèo xuống, làm bùa phép xung quanh nhà, trước cổng, và đào 1 ô gạch lên để đặt viên ngọc màu đỏ huyết vào đó để làm mắt trận.

Viên ngọc có tên là Hoàng Tượng Vinh Châu. Trận pháp này là Ngũ Thượng Mạc Hoang.

Quỷ ma bước vào sẽ không thể thoát ra. Ngược lại, thầy pháp ở trong trận sẽ có thể vận dụng, mượn lực từ trận, bổ sung nguyên căn cho bản thân mình.

Xong xuôi, mọi người ăn cơm và cúng cơm cho 2 hũ tro cốt. Đêm đến, thầy An và ông 9 Báu cùng ông Tư, ông Mỹ, ông Thuận ngồi ở phía trước cửa nhà. 4 ông, mỗi người 1 cái võng, chỉ riêng thầy An là ngồi trên ghế tựa, tay cầm Bát Quái Toạ.

Và rồi mọi người trong nhà nghỉ ngơi. Thầy An kêu mọi người:

– “Giờ tui treo trước phòng mỗi người 1 cái chuông, nối ra cửa trước 1 cái chuông. Mọi người có ngủ, nghe gì cũng chỉ được ở trong nhà, không được chạy ra khỏi nhà nha.”

Lúc này, trên bàn cúng là một cái hũ bọc vải đen, cùng nhang đèn, giấy tiền, hoa quả, 3 chung nước to, cùng 1 số pháp khí khác.

Lúc này, tự nhiên trời bắt đầu mưa lớn, gió thổi ào ào, lạnh se se. Thầy An rót trà gừng ra ngồi uống. Cô Út và vài người thì ngồi trên bụi ván ở cửa sổ núp nhìn ra.

Lúc này, thầy An đang nói chuyện, tay cầm ly trà uống thì Bát Quái Toạ nhúc nhích, xoay vòng vòng. Thầy An nhíu mày. Ông 9 Báu ngồi dậy nhìn thầy An như hiểu quỷ đã đến thật.

Lúc này, cô Út và vài người ngồi trong nhà nhìn ra. Trong mưa trắng xoá, thấy là 3 cái bóng đen to lớn, 1 bầy bóng trắng đi tới, thoắt ẩn thoắt hiện. Trong đó có 1 cái bóng lớn nhất.

Thầy An cắn răng, mồ hôi toát ra. Ông 9 Báu giật mình như không tin vào mắt mình – đó là Diêm Vương Biển. Dù được ông Tư kể lại rồi nhưng ông 9 vẫn không nghĩ đó là Diêm Vương Biển, vì ông nghĩ chỉ là con Quỷ Trùng mặt đỏ đó lừa thầy An.

Lúc này, nó đến trước cổng, nó ngồi xuống đất. 2 con quỷ kia – Quỷ Trùng và Quỷ Nước – đứng ở phía trước nó, cười khinh:

– “Tao tưởng mày liệt 1 chỗ luôn rồi chứ, giờ vẫn ngồi đó được hả?”

Thầy An rút song giản, đi ra khỏi mái hiên, đứng giữa sân:

– “Tao vẫn còn khoẻ re, đủ sức diệt 2 con súc sinh chúng mày.”

Nói rồi, thầy An cười khinh, cầm giản chỉ về phía sau lưng thầy, chỉ về cái hũ. Lúc này, ông 9 Báu mở túi vải ra. Con Quỷ Nước thấy cái sọ bị bùa chú niêm phong, nó hét lên:

– “A Lễ... Tại sao mày dám?!”

Nghe vậy, thầy An liền cười cợt:

– “Sao không dám? Chúng mày hại người, tổn thương đến gia đình này. Người phàm và quỷ vốn không cùng giới định. Bọn mày là quỷ mà thì cũng nên tuân thủ quy định trời đất. Này lại hại người, hại vật, ăn hại nhân gian, phá làng, bắt hồn, cướp lấy phước đức của những người yếu đuối. Thì mày chả thua gì loài cầm thú cả!”

Nghe bị chửi thấm quá, con quỷ Diêm La Biển rít lên:

– “Bọn mày còn đứng đây làm gì? Không muốn hồi sinh lại thằng A Lễ à? Cách nối xác bị phát hiện rồi. Giờ không cướp sọ lại thì như công cốc.

Với chúng mày ở sông này sống hơn trăm năm nay, mà giờ để thằng nhóc kia chửi như thế, không thấy muối mặt sao?

Còn chờ gì nữa, nhào vô giết nó, cướp lấy cái hũ rượu kia. Nếu như giết được thằng thầy đó, chặt đầu nó, hút sạch máu nó rồi nối sọ A Lễ thì tái sinh mấy hồi!”

Nghe vậy, con Quỷ Nước liền phóng vào sân. Con Quỷ Trùng mặt đỏ kia cũng nhảy vào cùng luôn. Lúc này, ông Tư, ông Thuận, ông Mỹ đứng, mỗi người cầm 1 cái chuông, rung lên liên hồi. Ông 9 Báu ở trong bàn cúng giữ hũ, thủ thế.

Thầy An thấy 2 con quỷ đã vào trong, nói:

– “Vào là tốt!”

Hô lớn:

– “Khởi trận!”

Thầy 9 Báu đọc chú, khói hương bay lên cao. Lúc này, 4 cây phướng phẩy bay vù vụt.

Con quỷ biển – Diêm La – thấy vậy, nó biết bọn này chỉ có đi không về nữa nên nó đứng lên xem cho tiện. Tay tóm lấy 1 con quỷ nhi bỏ vào miệng nhai nuốt. Máu ruột rơi ra, bọn quỷ nhi kia bu lại ăn lấy ăn để như sói đói.

Lúc này, 2 con quỷ nhìn quanh, thấy không khí bên trong có vẻ lạ lùng. Nó chưa kịp nghĩ xong liền bị thầy An vung giản lao tới. Hai tay hai giản xoay vòng, lật người, đập xuống chỗ 2 con quỷ.

Hai con quỷ nhảy ra chỗ khác, nhưng thầy An nhanh tay vụt giản 2 phát vào con Quỷ Trùng mặt đỏ: hai phát vào eo, vào ngực. Nó văng xuống nền sân, kêu lên đau đớn.

Thầy An thấy con Quỷ Nước lao tới, thầy thủ giản quét ngang. Nó tránh được, chưa kịp nhảy qua đầu thì bị thầy An trở giản, vụt ngược ra sau lưng. Giản bổ thẳng vào mặt Quỷ Nước, nó đau đớn vô cùng.

Nhưng vì lúc này có sơ hở, con Quỷ Trùng nhảy tới đấm thẳng vào bụng thầy An. Nó đấm, thầy ngã lộn ra sau. Thầy An trở người lại, cầm giản lấy ra 7–8 viên bùa ném về phía con Quỷ Nước. Nó né không kịp, dính bùa.

Thầy An cũng nhào tới, bổ 2 giản vào vai nó, nó quỵ xuống. Thầy An bật lên, đập 2 giản vào nhau. Hai giản va vào đầu nó, máu quỷ chảy ra.

Ông 9 Báu càng đọc chú thì bọn quỷ càng yếu đi, do dương khí trong sân quá thịnh từ trận pháp.

Con Quỷ Trùng nhìn quanh, không biết mắt trận ở đâu, liền tức giận nhảy tới cứu con Quỷ Nước. Nhưng nó bị thầy An đá một cái vào mặt. Nó đau, kêu lên. Nó tức giận vô cùng, nhìn về phía thầy 9 Báu, nhào tới.

Ông 9 Báu làm trận này là không thể dừng, nếu dừng, trận mất công hiệu ngay. Nó liền nhào tới.

Thầy An lúc này không đánh con Quỷ Nước nữa. Thầy An thấy nó nhào về phía bàn cúng, thầy phóng giản, bay vèo ngang, ghim ngay trước mặt con quỷ.

Thầy An nhào tới, nó vụt tay lên, dơ móng đâm thầy An. Thì bị thầy An chụp lấy cổ tay, quật giản liên hồi vào đầu, vào mặt. Nó rít lên vô cùng.

Thầy An trở người, đập nó văng ra, thủ thế trước bàn cúng.

Con quỷ lúc này tức lắm, vì vào được nhưng không chạy ra được. Trận thì không thấy mắt trận ở đâu để thoát ra. Nó biết khó, nên đứng ra chắn trước Quỷ Nước.

Quỷ Nước nằm bệt ra sân, ánh mắt tức giận vô cùng. Lúc này, Quỷ Trùng mặt đỏ gằn giọng nói:

— Ông tổ mau giúp tụi tui, không là chết hết giờ!

Thầy An vui miệng nói:

— Đem chôn mẹ đi. Nhìn 2 đứa bây tao cảm động quá... Thôi, để tao tiễn tụi bây về địa ngục cho bọn mày tắm chảo dầu!

Lúc này, con quỷ Diêm La Biển vẫn chả quan tâm, miệng vẫn cứ nhai xác quỷ nhi ăn lấy ăn để. Quỷ nhi bu quanh quỷ Diêm La Biển đông như kiến – 30, 40 đứa.

Con Quỷ Trùng mặt đỏ biết cầu cứu con quỷ Diêm La cũng chả được gì, nó gằn lên:

— Tao sẽ giết mày!

Nó nhào tới thầy An thì bị một giản vụt trái. Nó vung tay đỡ lấy, rồi đạp thầy An một cái “hịch”! Thầy An đau, nhăn cả mặt. Nó vung móng cào, rách một bên tay thầy An, máu chảy ra. Thầy An ôm tay lùi lại.

Nó mút ngón tay dính máu, khen:

— Máu ngon đó thằng l*n!

Thầy An nói:

— Ngon? Không ngon vậy tao cho mày ăn tiếp!

Thầy An bóp tay chảy máu ra, rồi vuốt lên thanh giản, rồi đọc chú:

"Huyết Lượng Bao – Vung Giản Linh Tính Khởi!"

Nói rồi, liền thình người lên, đập giản. Hai giản đập trúng con Quỷ Trùng mặt đỏ. Nó đỡ được, nhưng móng nó chảy ra thành nước.

Lúc này, thầy An mải lo đánh, không để ý con Quỷ Nước. Ai cũng chú ý vào trận đánh, thì Quỷ Nước nó móc từ trong miệng ra cái xương tay, rồi ném thẳng về phía ông Thuận. Xương tay đập trúng tay ông Thuận, ổng rớt cái chuông xuống, kêu lên đau đớn.

Ba tâm trận mất một, trận lực suy giảm. Con quỷ Diêm La thấy vậy liền ném một cái đầu con quỷ nhi ăn dở vào nhà. Bay trúng ngay cái hũ, và hũ bể nát, sọ rơi xuống.

Con Quỷ Trùng mặt đỏ như có thêm sức mạnh, cầm giữ chân thầy An lại, làm ông không kịp trở tay bảo vệ đàn cúng trận bùa.

Lúc này, con Quỷ Nước nhào tới ông 9 Báu. Ông nhảy ra, kêu cô Út đứng ra rung chuông. Thiếu người giữ trận nên trận yếu đi nhiều. Con quỷ Diêm La cười như điên dại.

Lúc này, ông 9 Báu chụp lấy cây phất trần vụt con Quỷ Nước. Nó né kịp thời. Nó nhào tới phía cô Út thì bị ông 9 Báu quật phất trần trúng lưng, nó té xuống, kêu đau, quay lại mắt đỏ lè, nhào tới thầy 9 Báu. Hai bên đánh nhau, quật nhau túi bụi.

Thầy An thì múa giản như rồng như rắn, nhanh nhẹn trở người, vụt túi bụi con Quỷ Trùng mặt đỏ. Nó cũng chả sợ, đỡ lấy giản, chân đá vào đầu thầy An một cái giật. Thầy An chóng mặt, ngã xuống.

Nó quay lại, đạp một cái vào ngực thầy An. Thầy An nín thở, mắt trợn trắng, ói máu tại chỗ, ngã lăn tròn trên sân. Giản một nơi, người một nơi.

Nó quay sang, nhào tới phía ông 9 Báu. Hai đánh một. Ông 9 Báu đã già, trở tay không kịp, bị đá ngã lăn.

Hai con quỷ thấy thế liền nháo lại chỗ ba người, há miệng đỏ lòm ra. Ba người sợ quá, chạy thẳng vào nhà núp.

Trận đã mất tác dụng. Hai thầy trò thì người già thì gục ngã, thở gấp. Người trẻ thì ngồi bệt, ôm ngực vì đau, máu miệng chảy ra.

Thầy An nói:

— Tao hành pháp 8 năm nay, đây là lần duy nhất tao phải đối mặt với nhiều quỷ ma như này... cũng là lần duy nhất tao khổ sở như này.

Con Quỷ Trùng mặt đỏ nói:

— Vậy 8 năm của mày đến đêm nay là kết thúc rồi á!

Nói rồi, nó đi tới phía ông 9 Báu, muốn giết ổng.

Ông 9 Báu thở yếu ớt, muốn bò dậy thì không nổi. Nó đứng cười, rồi nói:

— Vậy giờ tao sẽ giết nó để cho mày thấy, rồi tao sẽ vào nhà bắt hồn hết, rồi đốt nhà này bỏ luôn.

Nghe đến đây, thầy An tức giận, ánh mắt như lửa thiêu. Nó bóp cổ thầy 9 Báu lôi lên, nó tính thực hiện lại những gì đã làm với ông 5 Luân lên ông 9 Báu. Nó quay sang:

— Giờ mày quỳ xuống đi! Xin tao! Van tao đi! Tao sẽ suy nghĩ lại!

Thầy An nói:

— Tao chỉ quỳ cha mẹ, quỳ Phật Thần, quỳ Tổ, quỳ ông bà. Không quỳ loài quỷ hại người như mày!

Nghe vậy, nó nói:

— Vậy tao giết nó!

Nó bóp cổ thầy 9 Báu trặt lại. Ông kêu lên "Ờ... ờ..." nặng nề. Thấy vậy, thầy An nói:

— Tao quỳ!

Lúc thầy quỳ rồi thì con quỷ nước cầm lấy tay ông 9 Báu, cắn một cái. Máu chảy ra. Thầy An thấy vậy, quỳ xuống. Nước mắt đã rơi. Phòng tuyến cuối cùng của thầy An đã vỡ.

Thầy An xin hai con quỷ buông tha cho ông 9 Báu. Bọn nó khoái chí cười. Con Diêm La cười như sấm rền vang vậy.

Lúc này, từ dưới vách nhà mé sông, một cái bóng đen bay vút lên, đâm vào hai con quỷ, ôm lấy ông 9 Báu phóng vào nhà. Hai con quỷ không kịp phản ứng gì.

Lúc này, thấy thế, thầy An nén đau, kêu cô Út lấy hũ thuốc ngải bôi vào vết thương cho ông 9 Báu. Cái bóng đen đó bước ra, chính là Như Tuyết MaDa, được thầy An độ hóa đến giúp.

Lúc này, thầy An đã đứng dậy, nhìn vào nhà, hỏi:

— Sao rồi á?

Thì cô Út nói:

— Thầy 9 yếu lắm, máu miệng chảy ra rất nhiều...

Nghe vậy, thầy An tức điên lên, hét lớn:

— Đụ mẹ mày! Hai con quỷ khốn nạn! Tao sẽ lột da, bẻ xương tụi mày!

Nói rồi, bắt ấn Bát Nhã, quẹt máu ở tay, vẽ lên trán và hai mắt. Hô lớn:

— Thỉnh Tổ Sư Gia trợ lực!

Cho con mượn lực khốn thân xác phàm!

Lúc này, hai tay thầy An nổi gân guốc, mặt đỏ, mắt mở to như hung thần ác sát, chân mày trợn lên. Miệng nói như một người hai giọng nói cùng lúc, nghe rất hung dữ, còn tim đập nghe được rất rõ, hơi thở nặng nề.

Lúc này, thầy An như người khác hoàn toàn, không còn mệt mỏi nữa. Máu ở miệng và các vết thương khác cũng không chảy nữa. Thầy An chụp lấy giản, nắm chặt tay rồi vụt một phát. Con quỷ nước kịp thời lôi con quỷ trùng mặt đỏ xuống, giản quét qua đầu. Con quỷ kia hoảng hồn vì cảm giác như hôm trước. Quỷ trùng quay sang quỷ nước.

Nó nói:

— Thằng này sao lại như thế? Nó như ai dựa mà sức lực kinh khủng vậy? Không phải tao vừa đạp nó té ói máu sao?

Con quỷ nước dường như đã hiểu, nó quay lại nhìn quỷ Diêm La Biển. Với ánh mắt cầu cứu thì con quỷ Diêm La Biển quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục ăn thịt quỷ nhi.

Lúc này, thầy An như kẻ bề trên nhìn hai con quỷ. Bọn nó biết không đánh lại nên tính chạy. Nó bay lên thì thầy An chụp lấy chân hai con quỷ, lôi xuống ném thẳng vào tường rồi vào nền đất. Hai con biết đánh không lại, chạy thì không được nên liều luôn.

Cô Như Tuyết lúc này run sợ vì thầy An quá sát khí. Bọn nó nhào tới, kêu bầy quỷ nhi từ chỗ Diêm La Biển. Bọn nó như thiêu thân lao vào thầy An. Thầy vụt roi không ngừng, trái phải đập xuống, quét ngang. Bọn quỷ nhi bị đánh văng ra. Thầy An nhào tới, nắm đầu con quỷ nước, quật giản vào đầu nó. Nó bị đập một cái, đầu nện xuống đất, đau đớn kêu lên.

Thấy em mình bị đánh, con quỷ trùng mặt đỏ nóng máu, cũng liều mình lao tới. Nó đạp lấy thầy An nhưng bị thầy chụp lấy chân, trở cán giản thọc vào khớp gối nó một cái bốp, chân nó gãy ra. Thầy An cười nhe răng, ghim cây giản xuống nền, đâm xuyên 3/4 con quỷ nhi, rồi chụp lấy chân, hai tay xé. Con quỷ đau đớn, cấu lấy tay thầy, cắn như chó cắn dép nhưng chả thấm vào đâu. Nó bị thầy xé đứt lìa chân ra, máu chảy, thịt da, gân lòi ra cả xương.

Thầy An đạp đầu con quỷ nước xuống đất, tay giữ chân con quỷ trùng mặt đỏ, tay trái đấm liên tục vào mặt con quỷ. Thầy An nói:

— Sao hả? (đấm)

— Sao? (đấm)

— Mày bắt tao quỳ hả? (đấm)

— Mày làm gì con bé Mỹ Nhân hả? (đấm)

Mỗi lần nói xong, tay liền đấm vào mặt con quỷ. Nhưng mỗi lần đấm là lực đạo mạnh hơn trước. Mặt con quỷ máu đã chảy nhểu nhảo. Lúc này, thầy An bấu lấy mặt con quỷ, lột da mặt nó ra. Thì lúc này, thầy An nhìn thấy tóc của nó là tóc của con bé Mỹ Nhân, còn dính nửa phần da mặt bé Mỹ Nhân. Thầy An nóng máu, đấm một phát, mặt con quỷ như bị thủng vào trong, máu chảy bê bết.

Thầy An lúc này nhấc chân lên, đá một cái, con quỷ nước văng ra xa. Thầy An rút lấy cây giản rồi vã liên hồi vào bụng con quỷ. Nó nôn ra toàn máu đen và thịt người, xương người. Lúc này, thầy tính kết thúc nó luôn thì con quỷ Diêm La Biển lao tới, rút khúc xương cá ông tạt vào mặt thầy An. Nhưng thầy đã kịp đỡ lại bằng giản.

Lúc này mới thấy rõ: thầy An lúc thường phải chật vật, khốn khổ để đỡ đòn quỷ biển. Nhưng lúc mượn lực Tổ Sư gia trì thì đỡ rất dễ dàng. Thầy An thấy quỷ biển đã xông vào, thì lúc này tay vẫn giữ chặt đầu con quỷ trùng, tay trái vẫn cầm giản vụt. Lâu lâu lại thấy thầy an lấy con quỷ trùng ra làm bia đỡ lấy đòn đánh từ con quỷ biển.

Lúc này, thầy An ném con quỷ trùng ra chỗ khác rồi khom lưng né khúc xương quét ngang đầu. Thầy An chạy về phía cây giản ở phía xa, chụp lấy cây giản. Lúc này, hai tay hai giản bổ liên hồi vào quỷ biển, nhưng gần như nó né được hết tất cả. Thầy An thúc giản đánh bạo toàn vào chỗ hiểm của quỷ biển: ngực, cổ, eo, mạng sườn, hạ bộ, khớp gối... nhưng nó chả thấm vào đâu.

Tự nhiên lúc này, thầy An thấy mệt quá, tim đập loạn, nghe rõ âm thanh. Thầy 9 Báu tỉnh lại, được cô Út kè ra, thì thấy trước mắt là một mình thầy An đối chọi với quỷ biển. Song giản liên tục đánh ra như vũ bão, nhưng chả thấm vào đâu. Mười đòn chỉ thấm bốn phần, nhưng con quỷ biển vụt cái nào là cái đó như chí mạng.

Lúc này, thầy 9 Báu thấy thầy An có vẻ mệt mỏi. Nhìn kỹ lại thấy thầy dùng cấm đạo để đánh quỷ. Thầy lắc đầu nói:

— Trời ơi, sao nó lại dùng tiếp tục cấm đạo…

Cô Út không hiểu, liền hỏi. Lúc này, mọi người ở trong nhà cũng thấy tò mò, không hiểu. Thầy 9 Báu giải thích cho họ biết:

— Thuật bùa này là dùng tuổi thọ, sức khỏe bản thân để đổi lại sức mạnh đánh quỷ. Nói đơn giản như "hồi quang phản chiếu", khi hết tác dụng thì coi như chết dở.

Lúc này, thầy An đã thở dốc vì mệt. Ông 9 Báu thấy thầy An yếu thế, không chịu nổi nữa, ông hét:

— Thỉnh Âm Sai đi! Để ta cản nó cho!

Nói rồi rút cây phất trần trên bàn ra, nhảy tới. Nhưng không kịp. Thầy An lúc này đã mất hết sức lực, bị con quỷ vụt một cái. Dù đã dùng song giản đỡ lại, nhưng lực tay quỷ quá mạnh. Nó ép song giản trả ngực, đập vào người thầy An làm thầy văng ra, té xuống, nhúc nhích không nổi. Miệng mồm chảy máu, mắt đỏ hoe như ứ máu, mũi chảy máu ròng ròng.

Thấy đệ tử bị thế, thầy 9 Báu nóng ruột, vụt phất trần rồi miệng đọc chú bùa bồi thêm vào, nhưng cũng chả ăn thua.

Hai kẻ phàm tục tu tập hành pháp: kẻ hơn 70 tuổi, chưa ngộ đạo nhưng hiểu đạo, tu tập hết lòng nên công sức dày đặc; còn kẻ trẻ 24 tuổi, hành pháp 8 năm, ngộ đạo tuổi 16, hiểu được đạo ý. Thêm tính cách tìm tòi nghiên cứu đã giỏi rất nhiều, thêm sức khỏe trời cho, còn là thiếu niên nên ỷ thân mình khỏe…

Nhưng giờ lại gặp phải Quỷ Diêm La Biển, đạo hạnh cả vài trăm năm, gần ngàn năm. Sống từ thời xưa đến giờ, ăn thịt đã vô số người đi biển, hấp thụ oán khí, phước đức của những người xấu số nên đã vượt xa quỷ ma trăm năm thông thường.

Lúc này, ông 9 Báu chật vật vô cùng, đánh thì chả thấm nhưng phải cầm chân Quỷ Diêm La Biển. Hai con quỷ nước, quỷ trùng thì nằm gục một bên, được bọn quỷ nhi đèo đưa xuống nước nhưng bị cô Như Tuyết cản lại. Nhưng cô Như Tuyết không đủ sức đánh lại quỷ nước, nó mạnh hơn cô rất nhiều, nó đánh cô ngã văng.

Lúc này, thầy An lết thân mình dậy, lấy trong áo ra viên châu Âm Sai, cho nhểu máu mũi chảy lên viên ngọc, đọc chú Âm Sai truyền dạy, mời họ lên. Lúc này, gió nổi, trời tối, đã nửa khuya, nhưng lúc này mưa lớn, máu từ người thầy An chảy ra lan vào nước. Thầy An niệm chú liên tục. Lúc này, ông 9 Báu quá mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đứng ra chắn đỡ cho thầy An.

Lúc này, ông Mỹ không chịu được nữa, thấy cái da đầu con gái và nhìn cái hòm của vợ ông, nhìn thấy thầy An, thầy 9 Báu vì giúp gia đình mình mà ra nông nỗi này, ông nghĩ giờ bản thân như đã đến đường cùng. Vợ chết, con chết, sống một mình cũng không làm gì. Muốn quy y xuống tóc nhưng giờ tình cảnh này như thế, không biết sống đến ngày mai không. Nếu như hai vị thầy này chết, nên ông liều mạng, rút cây súng hoa cải mua lậu được ở chợ đen Hải Phòng ra, lên đạn, chạy ra, miệng hét to:

— Tao liều mạng với bọn mày! Trả mạng con gái tao lại đây cho tao!

Ông nổ súng, nhưng chả ăn thua. Da con quỷ dày như tấm thép, bắn chỉ tội tốn đạn. Bắn nhiều phát chả ăn thua. Lúc này, con quỷ Diêm La nó đang khó chịu vì ông 9 Báu dai như đỉa, đu đeo nó mãi, không ngừng, đánh thì khó trúng. Nó tức quá, nó lụm cái sọ đầu quỷ đầu xanh A Lễ chọi ông Mỹ. Ông Mỹ bị nó chọi trúng eo, ổng trợn trắng, ôm bụng thở. Nó cười, tiếp tục tóm ông 9 Báu.

Lúc này, bọn quỷ nhi đã lôi được hai con quỷ trùng mặt đỏ và quỷ nước xuống mé sông. Bọn nó bò vào nước, trốn mất hút. Cô Như Tuyết bị đánh té xuống nước, giờ mới ôm bụng. Có 5 cái lỏ là móng tay quỷ trùng đâm thủng, lao lên hỗ trợ ông 9 Báu. Cổ ôm lấy eo con quỷ, cấu xé liên tục, rồi đánh nó túi bụi. Nhưng thịt da quá dày, chả ăn thua.

Ông 9 Báu bị nó đá một cái bay dính vào tường. Ngồi dậy chả nổi nữa, ôm ngực, ôm bụng, thở không ra hơi nữa rồi. Cô Như Tuyết bị con quỷ Diêm La nước đập như bao cát, còn bị nó vụt chày xương cá ông vào người, đánh như cái mềm rách.

Thầy An đã thỉnh xong, lúc này cũng không biết có thật sự được không, nhưng biết giờ không liều mạng đánh thì coi như chết hết. Ông liền tiếp tục thỉnh Tổ, nhưng không được, vì cơ thể lúc này đã không còn chịu nổi nữa. Mặt tái nhợt như không còn máu, run rẩy đứng dậy. Hai chân đã quá mệt mỏi, không còn đủ sức. Nhưng nhìn thấy ông Mỹ nằm một góc, ông 9 Báu thì gục ngã, ôm bụng thở dốc, không nhúc nhích nổi, còn Như Tuyết sắp bị đánh cho tan nát hồn phách, thầy An không còn suy nghĩ nhiều, chụp lấy cây giản, chạy tới vụt giản để đánh. Nhưng lúc này, giản đánh vào quỷ mà chả có tí tác dụng gì.

Ông nhảy lùi lại, lấy máu ở miệng và mũi bôi lên giản, rồi niệm chú, liều mạng đập tới. Mọi người trong nhà thấy vậy, ai cũng lo lắng, không biết phải làm sao. Ông Tư chạy ra phía sau ôm lấy máy cắt cỏ chạy ra. Ông Thuận ôm lấy cây cưa máy, chạy ra. Cưa máy, máy cắt cỏ, hai ông nhào tới dí cưa vào cắt người nó. Nhưng như trứng chọi đá, chỉ làm nó ngứa ngáy hơn thôi.

Cô Út lúc này chạy ra chỗ ông Mỹ xem thì thấy ông Mỹ bất tỉnh. Trong súng còn một lần bắn. Cô Út không biết bắn nhưng vẫn cầm súng nả vào con quỷ. Súng giật lùi vào vai cô Út, làm bả trật vai. Viên đạn trúng cổ nó nhưng chả ăn thua. Cô Út lấy đạn bên túi ông Mỹ tính lắp vào bắn tiếp thì không biết lắp.

Nó đá ông Thuận, ông Tư té ngã ra. Nó đạp lên tay ông Tư, làm ông gãy tay làm ba khúc, nứt xương. Ông kêu la thảm thiết.

Thầy An lúc này mặt mũi đã xanh lè như người đuối nước, nhưng vẫn nhào tới đánh, đánh liên tục, rồi ném 4–5 viên bùa vào quỷ. Nhưng cũng chỉ làm nó bị phỏng, chứ không đủ làm thương nó nặng nề gì.

Lúc này, nó thấy Như Tuyết bám quá dai, nó ném khúc xương cá ông về phía Như Tuyết. Bả bị đập vào đầu, biến thành một đống nhớt, toan lao tới để bẻ cổ thầy An, thầy an nhắm mắt chờ chết.Thì lúc này bốn sợi xích xuất hiện, lao như rắn hổ ngựa, phi tới, trói lấy con Quỷ Diêm La Biển.

. Thầy An mở mắt ra thì thấy trước mắt là 4 vị âm sai đã xuất hiện và trói con quỷ Diêm La Biển lại bằng xích Câu Hồn. Nhưng xích không làm con quỷ ngu dại á khẩu được, nó vẫn vùng vẫy như thường. Nó quật một âm sai té ra, rồi thu khúc xương cá Ông về tay, đập một phát lún vào đất. Lúc này âm sai đã kịp thời thoát được. Bốn vị âm sai rút ra Đao Trảm Hồn, nhào vào đánh liên tục. Nó biết khó, đao chém vào tay, vào chân, vào bụng, máu từ đó chảy ra đen thui. Nó biết khó nên tính nhảy vào nước thì Hà Bá đã đón đầu, quật đuôi đánh nó văng lên bờ lại.

Hai con quỷ nước, quỷ trùng núp ở xa thấy hết. Nhưng bọn nó cũng bảo: “Đáng đời con quỷ Diêm La, khi nó gặp khó chả giúp còn lo ăn, giờ chết cũng chả tiếc.”

Bốn âm sai cột xích vào đao, quật túi bụi vào nó, vết thương chảy máu không ngừng. Nó liều mình lao lên, tóm được một âm sai làm lá chắn. Ba vị kia không kịp thua lực, xích quặ vào người âm sai kia, thương tổn nặng vô cùng. Nó chớp thời cơ, há miệng ăn lấy âm sai, nhai nuốt như ăn bánh trái. Nó liền lao lên.

Hà Bá lúc này cũng xuất hồn ra là một ông lão trung niên độ 50 tuổi. Lúc này ông ấy nhặt lấy xích trói hồn, chạy vào sân trợ giúp ba âm sai kia. Bốn người đánh nhau, quật xích liên tục. Một mình Hà Bá nó đã khó đánh, giờ có thêm ba âm sai, nó chật vật vô cùng. Lúc này nó bị xích cổ như mạng nhện nhưng vẫn vùng vẫy muốn thoát ra. Hà Bá kêu ba vị âm sai cắt gân, lấy móc Câu Hồn móc gân nó bỏ.

Lúc này họ đè móc được một bên chân, nó vùng vẫy nhưng bị Hà Bá kìm lại. Ba âm sai và Hà Bá cũng khó mà trụ nổi sức con quỷ. Nó lúc này hét lên kêu tên quỷ nước và quỷ trùng mặt đỏ mau ra cứu nó. Nếu như không thì nó chết, bọn kia cũng chết theo.

Thầy An thấy giờ một mình nó đã làm chật vật như này, kêu thêm hai con kia vào thì khó như nào. Thầy An ráng ngượng hét lớn:

– Chư vị để tui thiêu nó thành tro bụi!

Thầy An chạy khập khiễng về bàn cúng, thỉnh trận, lấy máu mình làm dẫn, mở lại trận pháp. Thầy An cắt hai lòng bàn tay, máu chảy như nước, rồi đốt đèn cầy, đốt bùa, vẽ bùa, đốt bùa, đọc chú bùa.

Thầy An đọc chú:

– Hỏa Lệnh tề nguyên – Nhất Nhất – Khả Tự.

– Trận pháp khởi – máu ta làm dẫn – mở Khốn Mệnh – thiêu hồn quỷ ma – Cấp cấp như lệnh.

– Khởi!

Lửa từ bùa bùng cháy to. Thầy An bỏ lá bùa vào miệng, đang cháy, nhai nuốt rồi vẽ bùa lên không khí. Lửa từ đèn cầy bùng lên, cháy lớn bừng bừng thành hình tam giác. Thầy An tiếp tục vẽ chữ bùa, lúc này ngọn lửa cháy bừng bừng thành hình chữ bùa, rồi bay về phía quỷ Diêm La Biển, cháy bừng bừng, thiêu đốt. Tay nó cháy ra xương, lộ rõ xương quỷ. Nó vùng vẫy, lăn lộn, muốn thoát nhưng ba vị âm sai và Hà Bá kìm xích lại không cho nó chạy thoát. Nó vẫn hét lên kêu quỷ nước, quỷ trùng cứu nó.

Còn Thầy An lúc này nhăn mặt vì máu làm dẫn nên đã chảy ra rất nhiều, thấm vào nền, bị viên ngọc Mắt Trận hút lấy hết. Lửa thiêu một hồi thì con quỷ Diêm La Biển cháy còn mỗi cái đầu, nó vẫn thét lên, kêu la thảm thiết. Nó nguyền rủa Thầy An sẽ chết thảm, này kia.

Lúc này Thầy An tiếp tục dẫn sức máu chảy ra, tiếp tục lửa cháy còn nữa, vào mặt nó và nó đang tan chảy ra. Thầy An bước tới, nhặt khẩu súng của ông Mỹ, rồi lấy đạn bôi máu và chu sa, rồi đọc bùa, sên phép vào, rồi nạp đạn lên nòng, nhắm vào đầu Diêm La Biển đang tan chảy, rồi nả nhiều phát. Lên đạn rồi nả tiếp, đạn có bùa chú nên con quỷ bị bắn nát thành thịt vụn.

Thầy An chửi nó liên tục:

– Đụ má mày! Tao thề sẽ giết mày chết mà lột da, bẻ xương mày! Và cả bọn kia, tao sẽ tìm giết hết! Bọn mày có trốn đằng trời!

Thầy An chửi tiếp:

– Là do mày chủ mưu tất cả, hại gia đình này.

– Phát này là cho ông Tuấn!

– Phát này là cho ông Mỹ!

– Phát này là cho bé Mỹ Nhân!

– Phát này là cho vợ ông Mỹ!

Nả đạn, rồi lại tiếp tục chửi, bắn đầu nó nát bệt rồi tan chảy thành nước. Thầy An tức giận, chửi liên tục, vẫn bắn vào nước đen đó và ném súng qua một bên, nói:

– Bọn mày hãy đợi đó! Không chạy thoát đâu! Tao sẽ diệt hết hai đứa chúng mày!

Lúc này Thầy An đã quá mệt, gục xuống thì được ông Thuận, cô Trang đỡ dậy. Thầy bảo xem ông 9 Báu thì âm sai nói:

– Ổng không sao, chỉ bị đánh văng ra nên choáng váng, xỉu thôi.

Lúc này Thầy An quỳ xuống, lạy bốn người họ, nói:

– Xin đội ơn chư vị đã cứu mạng kịp thời. Không có chư vị, chúng tôi đã bỏ mạng hết rồi. Chỉ tội Như Tuyết chết thảm, hồn phách bị đánh tan...

Nghe đến đó, âm sai râu dài bảo:

– Đợi chút.

Rồi lấy thẻ lệnh ra, thu phần hồn sót lại của Như Tuyết. Âm sai kia nói sẽ đưa về Địa Phủ, nhờ Bà Mụ giúp đỡ lần nữa. Nghe vậy Hà Bá cũng cảm ơn rối rít.

Xong xuôi rồi cái, ba vị âm sai cũng nói:

– Vậy thôi, ta cáo từ, tạm biệt, gặp lại sau.

Lúc này Thầy An nói:

– Chúng tôi sẽ dâng lễ cúng, trả lễ chư vị, chúng tôi không dám quên.

Nghe vậy họ nói:

– Tính ra thằng này còn hiểu chuyện hơn ông già kia.

Rồi bảo:

– Để ta giúp ngươi một việc.

Âm sai kia phả tay, ông 9 Báu rung người, tỉnh lại. Lúc này họ cũng biến mất.

Xong xuôi mọi thứ, Hà Bá cũng làm phép cho ông Tư, ông Mỹ tỉnh lại. Hà Bá phán cho ông Tư, rồi nói:

– Chỉ cần đi viện đắp lại một tháng sẽ khỏi, ta đã làm giúp cho rồi, không cần lo.

Nói rồi nhảy vào sông. Ông quay lại nói:

– Còn hai con quỷ nước kia, bọn nó không phải đối thủ của ta, để ta tự xử lý bọn nó. Lúc đầu đánh được ta là do có Quỷ Diêm La Biển. Giờ Diêm La Biển chết, bị âm sai đưa về địa ngục chịu tội. Xác thịt, hồn phách, oán khí bị bùa của ngươi thiêu cho tan biến hết. Ngươi hãy cầm máu, rồi nghỉ ngơi đi. Hai con quỷ kia, ta tự có cách xử lý.

Nghe vậy, Thầy An bái ba bái, rồi Hà Bá lặn mất. Lúc này Thầy được mọi người kè vào nhà ngồi nghỉ ngơi. Ông 9 Báu cũng được khỏe lại nhờ âm sai giúp đỡ. Ông Tư thì tay đã không còn đau, xương cũng liền lại nhưng vẫn nứt nên cần đi viện. Thầy An thì ngủ thiếp hai hôm mới tỉnh lại.

Chuyện đến đây là kết thúc tui có đẩy nhanh và cắt bớt 1 đoạn có hỏi ý người gửi truyện là cô tư và cô út phương nhi. Họ đồng ý ạ.

Thui tui kết thúc câu chuyện ở đây nha .

Cảm ơn mọi người đã thích và chịu bỏ thời gian quý báu ra đọc truyện.

Xin cảm ơn.

Góc giải thích. Như trong truyện tui có nói thầy an thuộc đệ tử của 1 nhánh đạo giáo là phái toàn chân đệ tử ông 9 Báu. Thầy lấy tư tưởng tam giáo đồng nguyên phật đạo nho để hành thiện giúp đời.

Đạo Giáo không hỏi tuổi đời mà hỏi tuổi đạo .

Đạo Giáo không so ai lớn tuổi hơn là mạnh mà còn so vào ngộ đạo. Ở đây thầy an đã ngộ đạo năm 16 tuổi sau lần thập tử nhất sinh nên đã giác ngộ về đạo hiểu về đạo.

Trình độ của thầy cũng rất giỏi nhưng thầy vẫn nương nhờ vào pháp khí gia truyền. Nói cho dễ hiểu 100% thì pháp khí chiếm 50% rồi. Với lại ông thầy 2 này có độ liều mạng rất cao chơi kiểu không chết không thui cùng lắm thì cá chết lưới rách. Theo những gì cô út kể thì ông thầy này có nói trong cuộc sống hành pháp 8 năm trời truyện gì cũng thấy rồi nhưng đây là lần duy nhất ông thầy 2 an phải sống dở chết dở như này.

Thui tui dừng ở đây tui sẽ chia sẻ truyện tiếp ở câu chuyện tiếp theo.

Câu chuyện tiếp theo là thầy an đi ra quảng ninh đến hà đầm du lịch vô tình gặp ông thầy người Thái yểm bùa quỷ thai nhi trấn yểm gia đình bà hoàng hà thái Vy. Làm con dâu bà Vy phải chết và thành ngạ quỷ mà có bầu. Còn bị ông thầy đó đào xác mổ bụng lấy thai để luyện quỷ linh nhi và chặt đầu lấy về luyện bùa quỷ thai.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Câu Truyện: Quỷ Nước Ma Da .phần 1. Tam Giáo Đồng Nguyên.

Truyện Ma ( Mẹ ơi Con Đau) Quỷ Mẫu Vô Diện P4 -(Oán Linh Quỷ Thai) Bùa thái.s1

# **Affiliate thị trường tiền điện tử - Tại sao không?**

TRUYỆN-Ma( Con-ơi-Mẹ-Đau).MẫuVôDiện)(Oán Linh-Quỷ thai.) phần 2.

CÂU TRUYỆN [ MADA-QUỶ NƯỚC ( QUỶ NƯỚC KHIỂN THẦN TRÙNG PHẦN 2.

Truyện ma ( con ơi mẹ đau) (Oán Linh- Quỷ thai) bùa chà~ bùa thái. Quỷ ngải nhập xác.

Thầy 7 chuyện chưa kể