TRUYỆN-Ma( Con-ơi-Mẹ-Đau).MẫuVôDiện)(Oán Linh-Quỷ thai.) phần 2.
Lưu ý:

> Lưu ý: Câu chuyện Oán Linh – Quỷ Thai diễn ra trước khi thầy Hai An bước vào trận chiến sinh tử với Quỷ Nước và MaDa và Diêm La Biển Vách ở Năm Căn – Ngọc Hiển.

(Giới Thiệu Nội Dung.)
Câu chuyện này liên quan đến một sự kiện có thật từng xảy ra tại Đài Loan, liên quan đến một giáo phái thờ phụng Mẫu Vô Diện – hay còn gọi là "Mẹ Không Mặt". Giáo phái này tuyên truyền và khuyến khích tín đồ tự nguyện hiến dâng bản thân và cả gia đình để được gần gũi với "Mẫu". Sau khi người đứng đầu – một thầy pháp – bị bắt giữ, ông ta đã được thả ra chỉ sau 10 ngày và sau đó biến mất một cách bí ẩn.
Vào năm 2022, một bộ phim mang tên "Chú Nguyền Đại Hắc Phật Mẫu" đã được sản xuất, lấy cảm hứng từ chính sự kiện nói trên. Nội dung bộ phim có nhiều điểm tương đồng với câu chuyện có thật.
Trong câu chuyện tôi chia sẻ, người giúp việc (osin) cũng là một tín đồ của giáo phái thờ Mẫu Vô Diện. Có thể nói, bà ta là một thầy pháp cao tay – hay phù thủy. Thầy An đã có cuộc chạm trán với người phụ nữ này trong một chuyến du lịch nghỉ tuần trăng mật tại Quảng Ninh. Đáng tiếc, vào thời điểm đó, Thầy An lại không mang theo cặp roi giản tổ truyền – pháp khí quan trọng dùng để trấn tà.
Quý vị có thể theo dõi lại câu chuyện chi tiết thông qua đường link được đính kèm dưới bài viết.
Xin mời tiếp tục theo dõi phần tiếp theo của câu chuyện.
Sau khi Thầy An bắt đầu nghi ngờ bà giúp việc chính là người đã âm thầm thao túng con quỷ để hại gia đình ông Mười, ông liền lập kế hoạch khéo léo để đưa bà ta rời khỏi nhà, nhằm lẻn vào phòng bà và xem rốt cuộc bà làm gì trong đó.
Khoảng mười giờ sáng, bà cùng mọi người trong nhà đã chạy xe đi bệnh viện thăm Hoàng. Thầy An nấp ở xa, chờ đến khi bà rời đi cùng Mợ Mười thì lập tức cho xe chạy vào nhà. Ông dùng chiếc chìa khóa mà ông Mười đã đưa từ trước để mở cổng, nhanh chóng khóa cổng lại, rồi dán năm lá bùa lên cổng lớn. Xong xuôi, ông nhảy lên dán tiếp hai lá vào cửa chính, sau đó mới từ từ bước vào trong nhà.
Lúc này, không gian hoàn toàn vắng lặng. Khi nhà không còn ai, quỷ khí lập tức hiện rõ, đặc sệt và nồng đến nghẹt thở. Thầy An kết ấn, mở âm nhãn để nhìn rõ hơn. Ánh mắt ông quét một lượt khắp không gian, và ngay tức khắc, ông nhận ra những làn khói đen đang lững lờ trôi quanh phòng khách.
Ông đặt chiếc cặp xuống, lấy chuỗi dài xanh ngọc đeo vào cổ; cây phất trần vắt lên vai sau lưng; bên hông, ông cài đoản đao; tay trái nắm lấy thanh kiếm đồng tiền, rồi nhẹ nhàng tiến về phía phòng bà giúp việc.
Cửa phòng đã bị khóa. Thầy An đứng trước cửa, thoáng lưỡng lự. Ông không biết phải mở thế nào. Bỗng nhiên, ông chợt nhớ đến bộ dụng cụ mở khóa mà Hoàng từng khoe vẫn cất trong xe. Lập tức, Thầy quay ra, lục tìm cốp xe thì tìm thấy và thầy mò mẫm mở khóa mất khoản 20 phút.Vừa mở được khóa, ông chưa kịp đẩy cửa bước vào thì chợt nghe một giọng nói non nớt vang lên — giọng con nít:
– "A... mẹ về... mẹ về rồi... A... mẹ về!"
Thầy an nói Là ma là quỷ! Thầy An lập tức lấy lá bùa dán một lá bùa che mắt lên bản thân, đề phòng nó nhận ra mình. Ông đứng yên trước cửa, chưa vội bước vào. Trước mắt ông lúc này, hiện lên vong hồn một bé gái: hai mắt bị móc đi, bụng khâu lại, hai bàn tay đã cụt mất, răng gãy trơ lợi do bị bẻ hết, tai bị cắt mất một bên.
Thầy An vốn thương trẻ con, nhìn cảnh ấy trong lòng quặn đau, khẽ thở dài. Ông nghĩ: “Phải tìm cách siêu độ cho đứa nhỏ này.”
Bé gái bắt đầu bò ra khỏi phòng, miệng không ngừng lặp lại:
– "Ủa... mẹ đâu? Mẹ đâu ta?"
Nó bò sát tới cửa, rồi từ từ lết ra khỏi phòng. Vừa đi, vừa lẩm bẩm:
– "Mẹ ơi... đừng la con nha... con lỡ ra ngoài ạ... để con quay lại hủ ạ..."
Thầy An biết không thể chần chừ. Ông rút lá bùa thu hồn ném về phía nó. Ngay lập tức, lá bùa hút linh hồn đứa bé vào trong.
Thầy an cúi xuống, nhặt lá bùa, nói khẽ:
– "Thôi, coi như gặp nhau là có duyên. Để ta độ con đi đầu thai. Ở lại trong hoàn cảnh này chỉ thêm khổ."
Ông bước vào phòng, bật công tắc đèn. Cả căn phòng lập tức nhuốm một màu đỏ máu. Thầy An giật mình:
– "Ủa... bả thay cả đèn phòng à?"
Ông ngẩng đầu nhìn kỹ, mới nhận ra: không phải thay đèn, mà là... trong bóng đèn, đầy máu! Máu bị chứa trong đó, nên khi đèn bật lên, nó chiếu thành ánh đỏ đặc quánh như địa ngục.
Quỷ khí nơi đây dày đặc. Một mùi tanh hôi của máu sống xộc vào mũi. Ông cau mày, nghĩ thầm: “Bà này rốt cuộc đang làm gì trong cái phòng quái quỷ này?!”
Thầy An chầm chậm bước quanh phòng. Đột nhiên, chuỗi chuông đeo cổ tay khẽ rung lên. Ông lập tức dừng lại, biết có thứ gì đó đang tới gần. Ông vào thế phòng bị, tay bắt ấn thủ thế.
Chuỗi chuông rung mạnh hơn. Ông nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả. Bất ngờ, tai ông nghe thấy một âm thanh rất nhỏ — tiếng nệm bị lún, như có ai đó vừa đặt chân lên.
Ông liếc mắt nhìn sang. Nệm đang lún xuống từng chút. Ông biết rõ: quỷ đã xuất hiện và tiến đến gần mình.
Thầy giả vờ quay đi chỗ khác. Tay khẽ móc hai viên bùa chu sa, xoay người ném vào không trung. Một tiếng "bốp" vang lên, tiếp sau đó là tiếng hét chói tai — giọng phụ nữ, nhưng pha lẫn giọng đàn ông.
Con quỷ hiện ra trước mắt. Nó mang trên cổ một chuỗi dây xâu từ... xương ngón tay người!
Thầy An lập tức hiểu: "Thì ra nó dùng vòng xương này để che mắt! Loại bùa làm từ xương bé trai sinh vào giờ âm, mang dòng máu thuần âm — thứ này khiến mắt âm cũng không thấy được!"
Con quỷ rít lên:
– "Sao mày lại ở đây?! Sao mày lại vào đây?! Mày muốn gì hả, thằng kia?!"
Thầy An bình tĩnh đáp:
– "Tao nghi bà osin này nuôi quỷ hại người. Tao phải vào điều tra."
Nó gào lên:
– "Tao với mày không thù không oán! Mày phá tao từ bệnh viện, giờ còn theo tao về tận đây!"
Miệng nó gừ gừ, thân hình khòm xuống như dã thú. Tay quờ quạng trong không khí, mắt đỏ như máu nhìn trừng trừng vào Thầy An.
Thầy nói :
– "Mày hại người mày chết thành quỷ không đi báo cáo âm ti mà lại không chịu đi siêu thoát, không đi đầu thai, ở lại nhân gian ăn hại phá người. thì chuyện này không còn là chuyện riêng của mày nữa!"
Ông nghiến răng:
– "Con tà ma yêu quái như mày, để tao diệt đi cho yên chuyện! Cũng là giúp đời trừ họa."
Nói rồi, Thầy An rút cây phất trần, lao thẳng vào con quỷ. Nó né được, tóc nó bỗng dài ra như những con rắn sống, phóng thẳng về phía thầy 2 an .
Thầy lùi người lại, vung phất trần xoay tròn. Tua phất trần quấn lấy đám tóc quỷ đó. Thầy an giật mạnh, kéo nó về phía mình, miệng niệm chú.
Phất trần nóng rực lên, . Tóc con quỷ tan chảy ra thành nước đỏ lòm. Ông ngửi thấy... mùi máu tươi.
Thầy cau mày:
– "Mày không phải là hồn ma người chết… thành quỷ.
Nó nhìn thầy, cười nhe răng đỏ lòm. Rồi nó hả miệng ra, lưỡi nó dài ra đụng đất, máu nhỏ thành giọt. Rồi nó quất lấy thầy An. Nó nhắm vào mặt thầy, lao tới. Thầy An nhảy lên xoay người, lưỡi vụt hụt. Nó quật đầu thì lưỡi lại phóng tới. Thầy cúi người xuống né, nó quất vào tường thật mạnh rồi nó rút lưỡi lại.
Thầy An nhìn nó, nói:
– Mày không phải là linh hồn người chết, mày là quỷ vật sinh ra linh hồn.
Nó nói:
– Mày biết nhiều quá rồi đó. Vậy đem những gì mày biết chết cùng mày đi, rồi xác mày làm thức ăn cho tao.
Nó nhào tới. Thầy An bật người nhảy lên, quật chuỗi cổ vào đầu nó. Sợi chuỗi bổ xuống, quật vào mặt nó. Nó bị chuỗi đánh trúng mặt, tét một đường sâu vào trong hóc mặt. Thầy An nói:
– Mày cũng chả là gì đâu mà đòi giết tao. Tao từng trải qua nhiều thứ kinh khủng hơn thế rồi.
Nói rồi, thầy An nhảy tới, múa phất trần. Tua phất trần như rồng rắn, bay thẳng như lưỡi kiếm. Thầy An quật lên, quét ngang đầu, quật phất trần vào nó, trúng ngực nó. Nó ôm ngực, đau đớn. Rồi thầy An chụp lấy 3 viên bùa, ném vào nó. Nó xoay người né được hết. Nó phun ra khói đỏ, che mắt thầy An. Rồi nó há miệng, phóng lưỡi về phía thầy An.
Thầy An cười khẩy. Lưỡi nó phóng tới bụng thầy, quét ngang bụng thầy, làm rách áo, lòi ra cơ bụng săn chắc. Nó nhìn thầy, nói:
– Thịt da chặt vậy ngon à. Tao ăn mày là non mấy tháng.
Nó nhỏ nước miếng đen sì, rồi phóng lưỡi về cổ thầy. Thầy né ngang, lấy chuỗi quật giữ chặt lưỡi nó. Rồi thầy trở tay, rút đao từ eo mình. Một ánh sáng lóe lên, cắt lưỡi con quỷ ngọt như mía lùi. Lưỡi nó đứt, rơi xuống mà vẫn nhút nhít như đuôi thằn lằn.
Thầy An cười, rồi lấy chân đá cái lưỡi về phía nó, bảo:
– Nè, ăn đi, ngon lắm á. Tao thì cũng ngon lắm, ngon từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Nhưng mày không ăn nổi đâu vì mày thấy gớm quá.
Nó thấy bị sỉ nhục, tức quá, nhảy tới. Thầy An rút dao ra, nói:
– Tao không nhây nữa.
Khom người, rút dao ánh dao sáng loáng quét chém 2 phát, đầu con quỷ đứt lìa. Rơi xuống đất.Thầy vẩy dao, rồi đút lại vào vỏ. Thầy ngồi xuống, cầm lấy đầu nó, đưa lên ngang mặt nói:
– Tao biết mày là ngải quỷ được luyện thành. Giờ mày không khai ra vị trí hủ ngải thì đừng trách tao đốt mày cháy ra tro.
Đang nói thì thầy an cảm thấy lạnh người thầy an bật người nhảy ra phía vách tường đứng thì thấy cái thân con quỷ vừa đứt lìa đầu đứng dậy lúc này ở dưới gầm giường có 1 cái bóng đen thui chui ra rồi nhào tới hất vào tay thầy an làm văng cái đầu lên rồi nó lao tới ôm lấy cái thân con quỷ bị đứt lìa đầu chui lại vào gầm giường.
Khom người, rút dao; ánh dao sáng loáng, quét chém hai phát. Phập! Phập! Đầu con quỷ đứt lìa, rơi xuống đất. Thầy vẩy dao, rồi đút lại vào vỏ. Thầy ngồi xuống, cầm lấy đầu nó, đưa lên ngang mặt, nói giọng trầm trầm:
– Tao biết mày là ngải quỷ được luyện thành... Giờ mày không khai ra vị trí hũ ngải... thì đừng trách tao đốt mày cháy ra tro!
Nói rồi, Thầy An lấy cây đoản đao ra và rút lá bùa, giơ ra hù nó.
Nó biết sợ rồi nên liền kể.
– Là bả... bả bỏ cái hũ ngải trong tủ áo á...
Nghe vậy, Thầy An liếc nhìn về phía tủ đồ. Tự nhiên... lạnh sống lưng.
Lúc này, Thầy An hỏi tiếp:
– Còn bả... bả với cái sợi dây chuyền là sao?
Con quỷ run rẩy, ánh mắt lấm lét, không dám nói. Thầy An rút đao, ánh mắt lạnh như băng. Lưỡi đao bén ngót vung lên, cắt vào mặt nó một đường, rồi cắm phập xuống nền nhà. Đao quá bén, ghim sâu vào nền như cắt qua đậu hũ.
Nó đau quá. Sợ quá... nó kể ra hết.
Nó nói sợi dây chuyền là do bả được một ông người Đài Loan cho. Mà sợi dây đó... làm từ máu thịt của người, nấu thành cao. Thầy An hỏi đầu đuôi, nó mới bắt đầu kể.
– Cái bùa bả đeo là bùa bên Đài Loan, nhưng được một thầy bùa người Thái luyện ra. Nó tên là Mẫu Vô Diện – tức là Mẹ Không Mặt...
Là bùa chà, nhưng pha trộn bùa Đài Loan, kết hợp với đạo thuật Mao Sơn dưỡng quỷ nhân. Kèm theo đó là thuật nuôi cổ trùng, luyện từ máu và xương người, nấu thành cao, rồi trộn với một số thứ khác, đúc khuôn tạo thành mặt dây chuyền.
Mặt Phật – nhưng không có mặt. Dáng ngồi giống Phật, nhưng ôm sọ đầu.
Muốn luyện, phải chọn đúng người:
– 20 đứa nam sinh ngày 23/7, vào lúc 13h.
– 20 Nữ, phải chọn đứa sinh ngày 5/5, vào 15h.
– 30 đứa trẻ sơ sinh . Sinh ngày 8/8
– 10 bà thai phụ. Mang bầu 7 tháng.
– 6 người già – cả đàn ông lẫn đàn bà. 80/60 tuổi
Tất cả bị bỏ đói nhiều ngày. Sau đó, thả trùng được nuôi bằng máu và ngải vào hầm. Rồi thả người vào đó, bắt họ ăn những con trùng đó. Từng người được sắp theo bát tự, khung giờ định sẵn.
Đến đúng ngày 23, lúc 0h, phải lóc thịt, lấy máu, nhưng... không được để họ chết. Phải để họ sống. Rồi bắt họ ăn một thứ bã được làm từ trẻ con.
Trẻ sơ sinh thì bị bỏ vào cối đá, xay nhuyễn ra thành bã. Bã đó được cho những người đã bị lóc thịt ăn. Rồi bắt họ uống nước ngải, sau đó đem họ – cùng nước máu xây từ thân thể trẻ sơ sinh – nấu thành cao.
Cao đó là chất liệu làm mặt dây chuyền.
Ai đeo vào... bách độc bất xâm, có Mẫu che chở, không chết được, sống rất lâu...bùa phép siêu cường.
Thầy An định hỏi tiếp thì... bỗng cảm thấy lạnh người. Bản năng trỗi dậy, Thầy bật người, nhảy về phía vách tường.
Soạt!!
Ngay lúc đó... cái thân con quỷ – vừa bị chặt lìa đầu – từ từ đứng dậy.
Rồi từ gầm giường, một cái bóng đen thui trườn ra. Nó lao tới, hất mạnh tay Thầy An làm văng cái đầu lên. Rồi nó nhào tới, ôm lấy cái thân con quỷ không đầu, chui lại vào gầm giường. Tiếng động “rột rột” như thịt bị kéo lê trên sàn đá lạnh vang lên rợn người. Tiếng hét con quỷ bị chặt đầu kêu la như sợ hãi sắp chết.
Thầy An giật mình:
– Cái... gì vậy...?
Thầy liếc nhìn quanh. Rồi bước tới giường, khom xuống nhìn vào gầm...
Không có gì cả.
Gầm giường trống trơn, nhưng một làn quỷ khí dày đặc vẫn lững lờ tỏa ra. Lạnh... u ám...
Thầy chưa kịp hiểu chuyện gì thì...
Một luồng hơi lạnh như lưỡi dao chạy dọc sống lưng. Có ai đó... đang nhìn thầy từ phía sau.
Thầy quay phắt lại, mắt hướng về tủ đồ. Có gì đó... rất khác thường...
Thầy bước từ từ lại gần, tay đặt lên cánh tủ. Rồi...
Mở ra...
Reng reng reng reng reng reng!!!
Điện thoại đổ chuông. Thầy An rút ra nghe. Giọng vợ thầy vang lên, hốt hoảng:
– Bả đang chạy xe về á anh! Về lấy đồ gì cho mẹ của Hoàng! Gia đình bên Hoàng lên tới rồi! Bả chạy về rất gấp ạ!
Nghe vậy, Thầy An khựng lại. Trong đầu loé lên một tia cảnh giác:
– Bả phát hiện ra gì rồi...
Nhưng tay thầy... vẫn mở tiếp cánh tủ.
Soạt!!
Ngay lập tức, một luồng tử khí, tà dị, quỷ khí, ập thẳng vào mặt Thầy như cơn gió âm ti thổi tới. Thân thể thầy lạnh buốt, như bị ném vào kho đông lạnh.
Thầy hít sâu, mở mắt ra nhìn...
Một bức tượng giống Quan Âm Bồ Tát... nhưng khuyết mặt.
Bên trong mặt tượng là một cái sọ đầu.
Tay trái tượng cầm một đứa bé mất đầu – mà tay đứa bé... đang ôm lấy cái đầu mình.
Tay phải tượng cầm một gương mặt Phật, như bị lột da mặt, ngồi trên tòa sen.
Phía dưới tòa sen... nhiều đứa bé nhỏ đang đỡ đài sen, gương mặt vặn vẹo đau đớn, như bị nguyền rủa.
Kế bên, là tượng con hổ... mặt người... đang khóc...
Sau lưng bức tượng là một chậu cây. Lá đỏ xanh, đất bên dưới nhớt nhát như trộn với máu. Mùi tanh tưởi nồng nặc khiến Thầy suýt nôn.
Thầy An biết ngay – ngải quỷ.
Không chần chừ, thầy nhấc chậu ra khỏi tủ, rút bùa, đốt, rồi pha vào nước. Thầy rảy nước bùa lên cây ngải.
Xèo! Xèo! Xèo !! Như bị tưới dầu nóng.
Từ trong chậu cây, vang lên tiếng la thảm thiết, như hồn người bị thiêu sống. Cây rung lắc dữ dội rồi bốc cháy bừng bừng!
Cùng lúc đó, con quỷ bị chặt đầu trườn ra từ gầm giường, nhưng cái bóng đen lại trồi lên, kéo nó lại.
Thầy An thấy vậy, rút phất trần, gằn giọng:
– Mày chết mẹ mày với tao!!
Bốp!!!
Thầy quất một phát trời giáng. Cái bóng đen kịp kéo con quỷ vào gầm giường, nhưng lửa cháy dữ quá, nó buông ra.
Con quỷ ngải lăn lộn, gào thét, rồi tan thành tro bụi, giống như cái cây ban nãy.
Mà lạ là... thân con quỷ cháy rụi, nhưng cái giường thì không hề bén lửa.
Thầy An bàng hoàng. Cái bóng đen đó... là thứ gì?
Lúc này...
Dưới lớp đất trong chậu cây, lòi ra:
Hai bàn tay, một đống răng người, hai con mắt, và một cái tai...
Thầy An nhìn một lúc, không hiểu gì. Thầy rút điện thoại ra, chụp lại – để tối gọi ông Chín Báu hỏi.
Chợt nhớ – bả sắp về tới!
Thầy vội chạy ra, nhưng chợt thấy bức tượng xoay theo, như đang nhìn thầy...
Thầy không thấy. Thầy khóa cửa lại, tháo những lá bùa đã dán, rồi leo lên xe, chạy đi, núp ở xa quan sát.
Bả vừa về tới, sắc mặt giận tím, như sắp điên lên.
Thầy An cười, gằn giọng:
– Đúng như tao nghi... mày là thứ tà đạo hại người...
Nói rồi, Thầy An xách đồ, chạy thẳng về bệnh viện, xem tình hình của Hoàng.
---
Vừa bước vào phòng bệnh, Thầy hoảng hốt:
Hoàng đang trào máu từ miệng, mũi, mắt và tai. Thân thể co giật từng cơn. Bác sĩ khám mà không tìm ra bệnh...
Vợ Thầy An nói, giọng sợ hãi:
– Lúc em gọi cho anh, vừa tắt máy thì Hoàng co giật liên hồi... rồi ói ra hết thức ăn... Nhưng... ói ra toàn dịch đen, hôi, rồi trào máu không ngừng...
Nghe vậy, Thầy An bước tới giường. Vừa nhìn thoáng qua, Thầy đã hiểu:
Hoàng đã bị bỏ ngải quỷ.
Và ngải đã ăn sâu vào tim.
Ngải chết... thì Hoàng cũng sẽ chết từ từ...
Thầy An nghĩ thầm:
– Bà này... thật độc ác...
Cô Tú ôm lấy Hoàng, khóc nức nở, máu từ người Hoàng dính đầy áo cô, loang lổ.
Bác sĩ lại chạy vào, chuẩn bị cấp cứu. Cô Tú vội tránh ra... nhưng lúc đó...
Máu bắt đầu chảy từ mũi cô Tú.
Rồi cô choáng váng, gục ngã. Miệng cô lắp bắp những âm thanh lạ lùng, như tiếng rên la của ma quỷ, vọng về từ cõi âm.
Hoàng lúc này, tia máu xanh nổi khắp mặt, thân thể co giật dữ dội. Thầy An đứng chết trân, trong đầu chỉ vang lên một câu hỏi...
– Giờ phải làm sao...?
Nếu như không tìm được cách...
Sẽ có thêm người chết nữa...
Phải làm sao...? Phải làm sao đây...?
Thầy lẩm bẩm, mắt nhìn vô định, như người mất hồn. Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm lưng áo.
Cuối cùng... Thầy từ từ tựa đầu vào vách tường lạnh của bệnh viện. Tay bấu lấy lan can, đến mức tứa cả máu...
Truyện kể tới đây thui nha phần sau tối tui kể lại. Truyện này ít cảnh đánh nhau nhưng lại có những tình tiết khó mà nói được thui mọi người xem truyện và đón chờ phần sau nha.
Nhận xét
Đăng nhận xét