Câu Truyện: Quỷ Nước Ma Da .phần 1. Tam Giáo Đồng Nguyên.

 Câu chuyện này chia ra 3 Phần.

Phần 1( Quỷ Nước _ MaDa)
Mẹ Con Ma Da.
Đây là Phần 1. Của Câu chuyện ( Mẹ Con. MaDa ) Sáng Phần 2 Còn 1 Liên Quan Rất Sót Xa của 2 mẹ con này.
Phần 2 (Quỷ Nước _MaDa)
Quỷ Nước Khiển Thần Trùng.
Phần 3 (Quỷ Nước_MaDa)
Nhân Quả Kết Tục.
Truyện rất dài nên tui chia phần up nhóm mọi người thông cảm ạ.
GIỚI THIỆU THÔNG TIN NHÂN VẬT.
Thầy bùa Hai An (gọi thân mật là thầy Hai An) là nhân vật chính trong truyện.
Tuổi: Từ 24
Quê quán: Xã Quách Phẩm, huyện Đầm Dơi, tỉnh Cà Mau.
Gia cảnh: Đã kết hôn.
Tông môn: Cháu ruột và đệ tử của ông 9 Báu – một thầy bùa học đạo ở trung quốc. Đạo Giáo.
Tư tưởng tu học: Được ông 9 Báu truyền dạy tư tưởng Tam Giáo Đồng Nguyên (Đạo – Phật – Nho), lấy sự dung hòa làm gốc, lấy tâm làm chủ.
Tín ngưỡng – Thờ tự:
Đạo Giáo: Thờ Tam Thanh (Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh), Tứ Đế, Lữ Tổ, Phổ Hóa Thiên Tôn.
Tam Tài: Thờ ba chữ Thiên – Địa – Nhân.
Phật Giáo: Thờ Tiếp Dẫn A Di Đà Phật, Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Thiền Tông: Thờ Đạt Ma Tổ Sư.
Con đường tu đạo: Bắt đầu tu đạo từ năm 16 tuổi, nhưng từ nhỏ đã có căn cơ – thấy được ma quỷ từ bé.
Đến năm 12 tuổi, được ông 9 Báu dạy cách che mắt âm để không còn thấy vong hồn, tránh bị quấy phá.
Quỷ Nước Tà Linh.
1---
Chuyện bắt đầu vào một đêm khuya thứ Ba, trời mưa lâm râm nhưng dai dẳng. Lúc ấy khoảng chín, mười giờ tối, có hai người—một người đàn ông chừng 45 tuổi và một người phụ nữ khoảng 37 tuổi—vội vã tìm đến nhà thầy An trong trạng thái hoảng loạn, lo sợ xen lẫn đau buồn.
Họ đến nơi thì thấy nhà thầy đã đóng cửa, mọi người đều đã đi ngủ. Dưới màn mưa, họ đập cửa liên hồi, vừa gõ vừa kêu lớn:
— Thầy ơi! Cứu con với! Thầy Hai có nhà không? Cứu cha con, cứu gia đình con với thầy ơi! Làm ơn Cứu Mạng.
Tiếng kêu khẩn thiết khiến cha của thầy An—lúc đó vẫn chưa ngủ vì trằn trọc—phải bước ra xem. Ông mở hé cửa, hỏi lớn:
— Giờ này khuya rồi, bây là con cái nhà ai mà kêu réo dữ vậy? Có chuyện gì không?
Người đàn ông vội vàng đáp, giọng nghẹn ngào như sắp khóc:
— Dạ… thầy ơi… cứu cha con với… cứu gia đình con… làm ơn…
Tiếng nói của ông ta như bị chặn ngang cổ họng, nghẹn đắng, chỉ còn biết lập đi lập lại câu "cứu cha con với" trong tuyệt vọng.
Nghe đến đó, cha thầy An mới lên tiếng:
— Ủa, tui không phải thầy Hai đâu, tui thứ Tư. Bây tìm lộn chỗ rồi.
Người phụ nữ lúc này vừa khóc vừa nói:
— Dạ... con được người ta chỉ đến đây... thầy không phải là thầy Hai An sao?
Nghe vậy, cha thầy An mới gật gù:
— À… vậy là tìm thằng An hả? Nó ngủ rồi… để tui kêu nó dậy.
Cặp vợ chồng kia mừng rỡ như người chết đuối vớ được phao. Họ đã chạy khắp nơi cầu cứu nhưng không ai giúp được, đến giờ mới tìm tới đây.
Khi nghe cha gọi, thầy An trong nhà đang ngủ cũng phải bật dậy, ngái ngủ hỏi:
— Gì vậy cha? Giờ này ai tới kiếm nữa?
Ra tới cửa, thấy người phụ nữ bỗng quỳ sụp xuống đất, thầy An giật mình tỉnh cả ngủ, lật đật đỡ bà dậy:
— Trời đất! Có chuyện gì mà cô quỳ lạy tôi vậy? Cô chú cần gì thì cứ nói, đừng làm vậy tội nghiệp tôi… xóm làng mà thấy thì kỳ lắm.
Người đàn ông vội đỡ vợ mình dậy. Thầy An mở cửa mời cả hai vào nhà. Thấy họ ướt sũng trong cơn mưa, thầy lấy khăn và rót nước ấm mời họ uống rồi hỏi:
— Rồi, chuyện là sao? Cô chú gặp chuyện gì mà phải tới đây giữa đêm mưa gió, lại còn khóc lóc dữ vậy?
Lúc này, họ mới bắt đầu kể lại câu chuyện là Cha họ lâm bệnh nặng, bác sĩ nói đã tới giai đoạn cuối, bệnh duy căn không còn cách chữa. Gia đình vì thương ông nên gom góp hết vàng bạc chạy chữa, tốn hết năm sáu cây vàng mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm.
Thấy con cái bỏ ăn bỏ làm, thức trắng lo toan vì mình, ông đau lòng lắm. Ông biết mình sống cũng chỉ làm con cháu thêm cực, nên âm thầm viết di chúc, dặn dò từng li từng tí: chết chôn ở đâu, chia đất thế nào, ai giữ sổ đỏ, ai lo hương khói… Tưởng vậy là xong, nhưng gia đình vì thương ông, vẫn cố giữ lại chút hy vọng, còn nước còn tát.
Không ai ngờ, đêm đó ông lặng lẽ treo cổ tự tử.
Trước khi chết, ông để lại 8 triệu đồng cùng một mảnh giấy nhỏ, nét chữ nguệch ngoạc:
> “Tui già rồi, chết cũng không sao. Tiền bạc hao hụt vì tui nhiều quá. Con cái bỏ làm bỏ ăn lo cho tui, cực với tui quá.
Đất đai thì tui chia trong di chúc rồi.
Con gái thì mỗi đứa 2 cây vàng.
Thằng Hai 40 công, thằng Út 80 công.
Số tiền này tui để lại cho bả, để bả mua gì thì mua. Bả không biết xài tiền, lại không biết chữ, nên tiền bạc phải kỹ.
57 năm nay tui chưa nói…
Tui thương bả.
Bả ở lại lo cho con cháu nghen.”
Sáng hôm sau, lúc khoảng 5 giờ, đứa cháu đi học phát hiện ông lơ lửng trên cây sào bếp. Nó hét lên thất thanh. Cả nhà chạy lại, ông đã lạnh ngắt, tím tái. Bác sĩ tới, xác định ông đã chết hơn một tiếng.
Vậy mà, khi trại hòm đem quan tài tới chuẩn bị nhập liệm, thì... ông tỉnh dậy!
Tỉnh như chưa từng có chuyện gì. Ngồi dậy, đi đứng, ăn nói bình thường. Ai nấy bủn rủn tay chân, hoảng loạn không dám nói gì, nhưng vì không có biểu hiện gì lạ, thôi đành cắn răng tin ông "sống sót kỳ diệu".
Từ ngày sống lại, ông thay đổi nhiều. Ít nói, hay ngồi lặng im nhìn ra vườn. Đặc biệt, ông rất muốn đứa con gái Út—chị Út—ở lại dưới quê, không cho đi đâu. Hễ chị xin đi làm lại trên thành phố là ông kiếm cớ giữ lại: khi thì đau nhức, khi thì than nhớ, khi thì giả vờ té ngã.
Một hôm, chị Út than:
— Cha ơi, con thèm ba khía quá…
Nghe vậy, ông liền nói:
— Để tao đi bắt cho.
Ông rủ thêm hai người hàng xóm và một đứa cháu ngoại, cả nhóm bốn người rủ nhau ra khu "Đầu Voi" ở đầu sông tam giang tây nhánh sông cả chồn nhỏ — mà ở khúc này có cái miếu cũ thờ hà bá và nước ở đây lớn nước ròng không theo con nước nào.
Tới nơi, mỗi người tản ra bắt riêng. Ông thì đi xa một chút, cúi thục tay vào hang sâu. Bỗng một tiếng hét kinh hoàng vang lên, đứt ruột đứt gan.
Mọi người vội chạy tới thì chỉ thấy nước đục cuộn xoáy, máu đỏ tươi loang đầy mặt bùn. Không thấy ông đâu nữa. Họ cúi sát mặt nước, thì giật mình:
Một cặp mắt sáng quắc—như mắt cú đêm—đang từ dưới đáy nước nhìn lên, không chớp.
Chưa kịp hoàn hồn thì nước từ trên cây rừng bất ngờ nhỏ lách tách lên đầu họ. Đứa cháu ngước nhìn và gào lên:
— Trên cây có cái gì kìa!!
Mọi người ngẩng đầu lên…
Trên cây, một bầy trẻ con ngồi chênh vênh, cơ thể tím tái, rữa nát như bị ngâm nước lâu ngày. Mắt trắng dã, răng nhọn hoắt, tóc dài che kín mặt. Càng nhìn càng rợn. Nó cười rồi phẩy tay như kêu gọi thằng bé lên chơi cùng nó và lúc đó.Ở giữa tán cây, một con quỷ gầy đét như khô rốc, móng tay dài như vuốt chim cú, miệng ngoác ra đỏ lòm, như ngậm máu tươi chưa nuốt. Nó đang nhìn chằm chằm xuống đám người dưới đất, miệng nó cử động... như đang mấp máy nhai cái gì đó nó nhả 1 con mắt ra rơi xuống chân họ thấy họ la hét như sắp xỉu tại chỗ thì nó cười bảo chạy đi chạy nhanh lên háhá há và lưỡi con quỷ dài ngoằng, đỏ như máu, thè ra liếm vào tay thằng bé. Nó cười khanh khách, giọng cười như xé rách không gian tĩnh mịch. Cả nhóm hoảng loạn, bỏ cả thùng ba khía, chạy bán sống bán chết về tới nhà.
Họ kể lại đầu đuôi cho gia đình nghe, ai cũng lạnh sống lưng. Người trong xóm nghe tin thì rụng rời. Cả nhà chia nhau tản ra đi tìm ông, tìm suốt hai ngày vẫn không thấy xác.
Đến khi mời thầy về xem, thầy phán:
— Ông bị quỷ bắt rồi! Phải làm lễ rước vong, không thì cả nhà sẽ chết lần lượt…
Gia đình nghe vậy, ai cũng sợ. Thầy nói:
— Tao làm vì phước thôi chứ tiền tổ lễ là 6 triệu… Mấy người lo liệu đi. Ko là chết hết nhà nhé Quỷ nó bắt khỏi làm ăn gì luôn ở đó tiết tiền.
Gia đình gật đầu. Sáng hôm sau, ông thầy 5 Luân và vợ xuống tới, mang theo đồ lễ, nhang đèn, gà luộc, trầu cau, giấy vàng giấy bạc… Bày đủ một mâm lớn trước mé sông.
Thầy 5 bắt đầu khấn vái, đốt nhang, miệng lâm râm tụng niệm…
Dưới nước bỗng sôi sục, như có ai đang nấu chảo nước sôi dưới đáy. Mặt nước lăn tăn nổi bọt, bốc khói trắng mờ mờ.
Có người thấy… có người không. Nhưng rõ ràng có thứ gì đó bò lên từ lòng nước…
Thầy 5 đứng trân trân, không chạy, không phản ứng gì. Người ta tưởng ổng không thấy. Nhưng không… nó khiến ổng đứng yên như tượng!
Con quỷ đứng sát bên ổng, cười khúc khích.
Bỗng nhiên, nó thò tay ra, móc lấy một con mắt của ông thầy!
Máu chảy đầm đìa. Ông 5 rùng mình, gồng cứng, nhưng không làm gì được. Nó cười khanh khách, liếm máu từ mắt ông, rồi bỏ con mắt vô miệng nhai rộp rộp, nuốt xuống ực một cái.
Rồi nó thò tay móc luôn con mắt còn lại, ném vào người bà vợ ông thầy. Bà la lên, chui xuống gầm bàn.
Nó nghiêng đầu, cười hé hé… rồi hất tung cái bàn, thò đầu xuống:
— Tưởng trốn được hả?
Bà bò ra ngoài, tay vẫn ôm con mắt máu me, chạy bán sống bán chết.
Nó cười khẩy, đi lại chỗ ông 5, thò tay vô miệng ông, rút cái lưỡi ra, bỏ vô miệng… nhai!
Rồi giọng nói ồm ồm vang lên từ miệng nó là giọng của ông 5 :
— Ê… con nhỏ kia!
Ngón tay dài ngoằng chỉ thẳng vô bụng chị Liên, vợ của chú Thuận.
— Đứa con trong bụng mày á… Cho tao đi… móc nó ra cho tao nghen… hehehe… nó ngon quá tao muốn ăn nó nói mà tay nó xoa bụng miệng cười hehehe rồi.
Nó nhào tới chị Liên.
Chú Thuận lao ra, che chắn cho vợ, thì nó thét lên:
— Á á á…!!
Nó xoay đầu lại nhìn ông 5—cái đầu xoay nhưng thân không xoay—rồi hét:
— Mày đâm tao hả… mẹ mày!!
Nó rút cây kiếm từ sau lưng ra, đi lại chỗ ông 5. Đâm một nhát xuyên tim!
Ông 5 chỉ kịp kêu “ơ… ơ…” thì nó móc tim ông ra, bỏ vô miệng… nhai. Rồi nó móc phổi ông 5, ném vô mặt chị Liên!
Ai chứng kiến cũng sợ đến vắt chân lên cổ mà chạy, không ngoảnh đầu lại.
Tiếng cười con quỷ vang lên chát chúa, rừng cây xào xạc, lá rụng ào ào như bão tới.
Và lúc này, nó chỉ thẳng về phía cô Liên, gằn giọng:
"TAO SẼ TÌM MÀY! GIẾT MÀY! BẮT CON MÀY! HAHAHA! TAO SẼ GIẾT HẾT NHÀ MÀY! HAHAHA! ĐỢI ĐÓ TAO ĐẾN BẮT HẾT NHÀ MÀY NHA CON HEHEHEHE.
Lúc này ông Thuận hoảng quá, bỏ chạy tay vẫn nắm chặt tay chị liên chạy và Nhưng vừa quay đầu nhìn lại, ổng thấy nó thò tay vào miệng ông 5 , móc ra một cái túi mật từ trong lồng ngực. Rồi nó bỏ vô miệng nhai rôm rốp, nói:
"Mật gan mày không to... mà mày gan, dám đâm tao hả?"
Xuống đây với tao tao với mày ở cùng nhau nhé hehehe. Nói rồi nó nắm đầu ông Năm, lôi xềnh xệch xuống mé sông...máu từ cơ thể ko còn lành lặn chảy ra lan hết 1 khúc sông.
---
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, thầy An níu mày, lẩm bẩm:
"Tui hiểu rồi... để tui coi sao."
Thầy hỏi:
"Hai người, ai là con ruột của ông lão?"
Ông Thuận đáp:
"Dạ, tui nè thầy."
Thầy nói:
"Lấy cho tui ít tóc của ông."
Ông Thuận liền nhổ mấy sợi tóc, đưa cho thầy.
Thầy An xếp lá bùa thành một chiếc thuyền giấy, rồi viết ngày sinh tháng đẻ của ông lão lên. Sau đó bỏ tóc lên chiếc thuyền, thả vô một cái thao nước. Rồi thầy bảo:
"Chú Thuận, bỏ tay vô thao nước đi."
Ông Thuận vừa nhúng tay vào thì lạnh ngắt như nước đá, lạnh đến rợn người, tính rút ra thì thầy cản:
"Khoan!"
Chiếc thuyền lúc này xoay vòng vòng trong nước, rồi thầy An đặt tay lên mặt thao nước. Tức thì, nước đang lạnh chuyển sang ấm dần rồi hơi nóng bốc lên. Chiếc thuyền giấy từ từ tan ra.
Ngay lúc đó, ông Thuận như thấy một cảnh tượng hiện ra trước mắt:
Cha mình bị xiềng một chân ở gốc bụi tre, bị một bầy ma con nít đánh đập túi bụi.
Ông giật mình hét lớn:
"Cha ơi! Mở mắt ra!"
Nhưng liền sau đó hình ảnh tan biến.
Thầy An nói:
"Tui vừa dùng bùa Du Mộng Chi Vong – bùa bóng – giúp chú thấy được cha chú đang ra sao. Tui cũng thấy rồi... Cha chú đang bị bắt hồn. Nhưng chưa rõ là do thù oán gì mà bị ma quỷ bắt nặng như vậy."
Ông Thuận nắm chặt tay thầy, mắt đỏ hoe:
"Xin thầy giúp nhà tui! Cứu cha tui! Nhìn ổng bị đánh đập vậy tui chịu không nổi..."Con Cái thấy cha mình chịu khổ tui không chịu nổi xin thầy làm ơn giúp nhà tui tui hết đường rồi mới tìm tới thầy.
Thầy An gật đầu:
"Để tui xem một quẻ, coi tốt hay xấu."
Thầy lấy 6 đồng xu, gieo xuống chiếu. Quẻ hiện ra là Đại Hung.
Thầy An níu mày, đổ mồ hôi hột.
Cô Trang với ông Thuận lo lắng hỏi:
"Chuyện gì vậy thầy? Sao sắc mặt thầy kỳ quá vậy?"
Thầy đáp:
"Quẻ này báo điềm dữ. Nhà này sắp gặp đại họa. Phải đi ngay, trễ là không kịp!"
Nói rồi, thầy bước xuống, dặn với cha mẹ và vợ:
"Con đi ít bữa sẽ về. Ở nhà nhớ thay nước bàn thờ tổ giúp con."
Thầy tiến tới bàn thờ tổ, quỳ xuống, mở tủ lấy ra một chiếc túi vải, một cái hộp gấm dài có quai đeo.
Thầy đứng dậy, đốt ba nén nhang, lạy tổ mà thỉnh:
"Con xin tổ cho phép mượn roi giản một cặp, một cây sử, một thanh kiếm trên lưỡi có bùa yểm trên lưỡi, một hộp nhỏ, một sắp giấy tiền, và một chuỗi dài màu xanh ngọc có gắn chuông."
Khi bỏ hết mọi thứ vào túi và hộp gấm, thầy An nói nhỏ:
“Thôi, chúng ta đi liền kẻo trễ sinh chuyện…”
Ra tới cửa, thầy An quay đầu lại, kêu với vô trong nhà:
“Em ơi, ra đây một chút!”
Vợ thầy bước ra, mặt lo lắng. Thầy móc trong người ra năm lá bùa, đưa cho vợ:
“Giữ kỹ năm lá này phòng thân. Anh đi chuyến này, bọn ác có thể sẽ cử quỷ ma tới hại em như lần trước. Nhớ giữ kỹ, có chuyện gì, bùa này sẽ giữ mạng em.”
Nói xong, thầy lên xe chạy, theo sau ông Thuận và cô Trang. Cả ba người chạy xe liền ba tiếng đồng hồ thì mới tới bến phà.
Ông Thuận vừa chỉ tay ra xa vừa nói:
“Thầy An, thầy nhìn kìa… xa xa đó, thấy rừng đước với cây mắm không? Đó là chỗ cha tui mất tích… cũng là chỗ ông thầy cúng kia chết mất xác đó.”
Nghe vậy, thầy An im lặng một lúc, gật đầu. Xe tiếp tục chạy thêm khoảng 10 phút, đến đoạn đường xuống chỗ dân ở đây gọi là "khúc đầu voi" – khúc sông quanh co hiểm trở, nước xiết.
Thầy an chạy thêm 1 đoạn thì tới mé miểu ông hà bá . Tới nơi, thầy An dừng lại, tấp xe vô lề. Ông Thuận với cô Trang thấy vậy thì sợ, không dám đi theo, chỉ đứng trên lộ mà nhìn xuống, tim đập thình thịch vì sợ con quỷ hôm trước lại xuất hiện.
Thầy An đứng một mình, nhìn thẳng về phía rừng đước. Một lát sau, thầy từ từ đi xuống mé nước, rồi nhúng tay xuống sông, nhắm mắt lại tịnh tâm. Một lúc lâu, thầy bắt đầu thò tay sâu hơn, mò mò trong lớp bùn non và rễ cây mắm…
Soạt một cái, thầy kéo lên một vật nhỏ. Nhìn kỹ thì đó là một chiếc nhẫn ngọc, đeo ở ngón tay cái – kiểu nhẫn thường thấy ở thầy pháp hoặc pháp sư cổ truyền.
Thầy An lẩm bẩm:
“Chiếc nhẫn này… là của ông thầy bị quỷ ăn mất xác. Không sai.”
Ánh mắt thầy trầm xuống, rồi khẽ khàng lau nhẫn, bỏ vào túi vải, đứng dậy nhìn xa xăm về phía rừng mắm, ở phía cái miểu hà bá cũ thầy cảm thấy được 1 đôi mắt đang nhìn mình.
Chú thuận thấy lâu quá réo thầy ơi làm gì lâu vậy nhanh lên thầy ơi gần tới nhà rồi.
Xong xuôi khi đến nhà thì thầy An vừa tới nhà, ông Thuận kêu cửa có 2 người khá trẻ 16/15 tuổi chạy ra mở cửa hỏi:
— Tìm được thầy chưa chú?
Ông Thuận chỉ phía sau. Lúc này 2 người đó nhìn ra thấy thầy An còn trẻ quá nên nói:
— Trời, trẻ vậy làm ăn được gì không? Nghe kể tưởng già lắm.
Nghe vậy ông Thuận chửi:
— Đụ mẹ, nín lẹ! Thầy xuống giúp, biết gì mà nói bậy. Đi vào nhà!
Nói rồi ông Thuận mời thầy An vào nhà.
Khi vào nhà, thầy An đặt đồ xuống thì thầy cảm nhận được quỷ khí lửng lơ xung quanh. Thầy không nói gì vì hiện tại chưa biết trong gia đình có thống nhất mời thầy về coi chưa, nên cũng chỉ chào hỏi mọi người rồi ngồi một góc.
Sau đó tất cả mọi người trong gia đình đều đi ra để xem thầy như thế nào. Trong đó có 3 người thấy thầy An còn trẻ quá nên họ nghĩ thầy không đủ sức làm, còn 1 người thì không tin, nói:
— Nặn nhẹ lừa tiền chứ thầy bà gì thằng này!
Thầy An thấy họ phỉ báng mình nhưng thầy kệ. Khi đó ông Thuận – người đi tìm thầy giúp – lên tiếng:
— Mấy ông biết gì mà nói ông bày đặt, nói nặn nhẹ. Ông có thương cha lúc còn sống không? Giờ nói như kiểu quan tâm!
Hai bên chửi nhau như muốn đánh nhau, cái vợ họ cản lại.
Rồi cái ông kia ổng đi tới chỉ thẳng vào mặt thầy chửi:
— Đụ mẹ, tao nói rồi đó. Thằng này mà không tìm được cha thì mày chết mẹ mày với tao.
Bà mẹ ngồi đó khóc, nói:
— Thôi chưa! Cha chết tìm chưa được mà anh em giờ ẩu đả như thế cho xóm làng họ cười cho, họ ỉa lên đầu!
Nghe thế họ im lặng, không chửi nhau nữa nhưng vẫn rất bực bội.
Rồi có 1 cô gái khoảng 26 tuổi bước ra, giới thiệu là con gái út của gia đình, hỏi:
— Anh tên gì? Anh có thể tìm giúp cha em được không? Anh làm được gì thì giúp nhà em với.
Thầy An nói:
— Dạ thì để tôi xem thử ra sao rồi mới tính.
Lúc đó thầy An hỏi:
— Trước giờ gia đình ta ở đây có ai bị hay thấy gì đó không ạ?
Cái ông chửi lúc nãy lên tiếng:
— Có con thằng Tư và vợ thằng Hoàng bị nhát, nói thấy ma quỷ gì đó, thứ hoang tưởng!
Nói rồi ngồi chồm hổm lên bụi ván.
Thầy nói:
— Chú cứ từ từ để tui làm thử. Nếu như không được, chú muốn làm gì tui cũng được. Giờ tui chưa làm nên chú đừng gấp như thế.
Thế rồi thầy An nhờ cô con gái út đó kêu 2 người bị nhát đó ra cho em hỏi thăm. Thì cô út đó nói:
— Anh Hoàng! Kêu chị ra cho thầy hỏi nè.
Còn ông Tư thì tin tâm linh nên liền ra, nói:
— Tui cũng gặp mấy lần, nó núp ngoài nhà sau ý.
Rồi ông Tư kêu con gái ổng ra, kêu ra rồi thầy An hỏi:
— Này con, bộ con thấy gì hả? Con nói chú nghe thử, chú giúp con nha.
Cái con bé kể:
— Con thấy 1 ông già ốm gầy, mặt xanh lè à, cứ hay kêu con hoài rủ tụi con đi chơi. Nói là "dượng Út nè", kêu đi chơi.
Lần nào cô Út đi tắm, ổng cũng rình hết á. Con đi tắm với cô Út là ổng đứng nhìn vào. Ổng cao lắm, có răng dài, tay ổng như tay Tề Thiên á, lông không à.
Ổng lúc chiều còn rủ con với con Uyên đi chơi, Uyên nó hứa tối nay đi chơi ạ.
Nghe vậy ông kia ổng chửi:
— Nó mới ngủ trong giường nằm với tao chiều giờ, nghe gì đâu mà nói? Hả con nít ăn nói dóc, tán chết mẹ mày giờ!
Nói rồi ổng kêu vợ vào phòng kêu con gái của ổng ra. Vợ và cô Út đi vào kêu thì không thấy, nhìn trên lẫn dưới đất đều không thấy.
Cái bà vợ chạy ra nói, thì ổng chửi bới:
— Nó mới nằm đó mà!
Ổng chạy vào thì không thấy đâu, chạy ra nói, cái mọi người đổ nhau đi tìm.
Lúc này thằng Duy nhỏ nói:
— Nãy con đi đái con gặp Uyên, nó đi đằng kia. Con hỏi, nó nói nó đi lấy đồ.
Nói nãy Uyên đi vào trong rồi mất tiêu.
Nghe thế cả nhà đi kiếm thì không gặp. Mọi người tỏa ra đi tìm, chỉ còn 3-4 người và cô Út đó ở lại ngồi tiếp chuyện.
Đâu chừng 1 tiếng mấy thì có người thấy con bé đuối nước, nửa người nằm trên sình, còn nửa người úp mặt xuống mé sông.
Thấy vậy thầy An nói với những người khác:
— Con bé bị ma da dẫn dụ ra đây rồi, bị bắt rồi.
Bỗng sau thầy An nghe tiếng kêu thất thanh của ông chửi bới đó, chạy ra khóc dữ dội, nhảy xuống ôm con bé lên khóc:
— Con ơi, sao con ra đây đêm hôm? Con té sông? Con có gì? Cha sống sao, con ơi, con dậy đi để cha đưa con đi bệnh viện, con ơi! Còn đừng làm cha sợ mà cha chết thay con cũng được con ơi.
Lúc này bà vợ chạy ra nhảy ùm xuống sông ôm lấy chân con bé Uyên khóc. Người lớn trên bờ nói:
— Giờ chở nó đi bệnh viện chắc chết mất rồi. Khiêng lên đây coi.
Bà lão ở nhà kêu:
— Khiêng lên, để lên nền nhà.
Thầy An xem con bé và nói:
— Còn may là chỉ bị bắt mất hồn, may nó chưa chết.
Nghe thế ổng quỳ xuống lạy thầy An, xin thầy cứu con. Ổng dập chảy máu đầu. Thấy vậy thầy An nói:
— Chú bình tĩnh.
Rồi thầy nhờ mọi người lấy chiếu trải ra, rồi lấy cái lò lửa để dưới chân con bé, rồi lấy trong túi đồ ra cây đèn dầu gọi là "đèn túc mệnh âm đăng", rồi lấy chút tóc nhỏ bỏ vào bình dầu rồi đốt lên, dán lá bùa hộ thân để hồn con bé có thể nhập lại thân thể...Sau đó thầy An lấy sợi chỉ đỏ cột vào lá bùa, bỏ vào miệng con bé, rồi đi ra chỗ sông lấy cái áo con bé mặc máng vào cây tre, kêu mẹ con bé gọi tên con bé. Còn thầy An thì kêu họ lấy cái xuồng ba lá ra — thầy không biết bơi nên hơi rén.
Thầy An kêu họ cắt 3 cái bắp bè đan lại làm thuyền cốt, vào thân con vịt rồi lấy bùa để lên đó, 2 đĩa gạo muối, giấy tiền và 3 cây đèn cầy, 1 bộ đồ của đứa bé. Thả đi. Trên sợi dây đó có 21 cái chuông. Thả con vịt xong, thầy đọc bùa, đốt bùa thả vào thau nước rồi xếp thuyền bỏ vào đó, cũng có 1 ít tóc của đứa bé, rồi nhờ âm binh tìm con bé.
Thầy An leo xuống vỏ, rồi kêu một người đi cùng bơi tiếp thầy. Thầy hỏi ai biết lội sông giỏi thì 2 người trong xóm tên Hùng Anh và Hùng Em nói: “Tui nè.” Lúc này thầy An nói:
“Vậy nhờ 2 chú giúp tui một chút rồi về nhậu nha.”
Nói rồi thầy An đưa 2 miếng gỗ khá thơm, kêu họ ngậm vào, rồi đưa họ một tay lưới ngũ sắc, kêu họ lặn bơi theo con vịt. Họ cũng không sợ ma cỏ gì nên chịu đi theo. Thầy An vẽ 2 chữ bùa lên trán và lưng họ để họ ẩn thân trước con quỷ. Sau đó, họ bơi trước, còn thầy An bơi xuồng cùng ông Tư theo sau, con vịt bơi trước — nó bơi rất nhanh.
Khi con vịt bơi 1 vòng đến chỗ ngã ba thì có 1 bụi đước to lắm. Thầy An biết đây là chỗ con ma da đó bắt đứa bé. Con vịt đến đó thì bơi vòng vòng. Thầy An mở mắt âm ra thì thấy con bé đang bị con ma da ngồi trên cây đước đó, cầm một bên chân, đầu con bé hướng xuống dưới, miệng nó nhểu nhảo nước. Rồi nó trở người ôm con bé lên hát ru:
> “Ngủ ngủ đi con, ngủ ngủ cho ngon, mẹ thương mà con, ngủ ngủ đủ giấc dài, mẹ con ta bên nhau…”
Và lúc này nó nhìn về phía thầy An như phát hiện ra thầy. Thầy An cười, tháo lá bùa ra. Nó nhìn thấy, nó nhe răng ra đỏ lườm, nói:
“Tưởng gì, chỉ là thằng con nít…”
Thầy An nói lại:
> “Vậy hả? Còn mày, chỉ là con ma da nước chết không lâu, chả ra cái gì như con cá dồ nhớt nhát.”
Nói rồi nó giấu con bé vào trong bụi đước. Thầy An thấy vậy liền rút ra cây cung, mũi tên có dán bùa chú, nhắm thẳng về phía nó. Nó phát hiện nguy hiểm tính nhảy xuống nước, thì thầy đã cho 2 người đeo bùa lặn ở dưới dăng lưới bắt quỷ ở dưới sông — loại lưới được dệt từ chỉ ngũ sắc, ngâm trong chu sa và được sên phép.
Khi đó nó thấy được dưới có thủ sẵn, trên thì mũi tên bùa ngắm thẳng. Thầy An bắn trúng vào tay nó, nó buông vong đứa bé ra vì chưa kịp giấu hồn con bé vào bụi đước. Nó la hét rung cả bụi đước. Hồn con bé rơi xuống nước thì bị lá bùa trên bè hút lấy, giữ trong đó.
Nó thấy thế, nó không dám nhảy xuống. Nhưng thầy đọc chú, thì lá bùa ở mũi tên cháy lên. Nó đau quá, ngã cái “ùm” xuống sông, té vào lưới ngũ sắc, nhưng vẫn vùng vẫy muốn thoát ra. Nó tìm cách phá lưới. Nó chửi:
> “Tại sao mày chia rẽ mẹ con tao, thằng chó! Tao với mày không thù không oán, sao mày hại mẹ con tao? Mày ở đâu đến đây mà phá tao hả? Tao giết mày! Mày trả con lại cho tao!!”
Nó rít lên. Hai người kia ngậm ngải, sức mạnh như trâu nước, kéo lưới, nó không thoát ra được nên bị bắt lại. Thầy kêu họ thu lưới. Thầy An hất chai nước bùa vào nó, thì nó hét lên rồi biến thành một cục to như con cá chém mười mấy ký, và nó đen nhớt, nhút nhít. Ai cũng hớn.
Khi bơi về tới nhà, thầy An bò lên vì vỏ lắc quá thầy sợ té. Leo lên được rồi, thầy lấy lá bùa trên bè, ngâm vào nước, đọc chú rồi cho con bé uống. Mà cái ông kia chứ khóc lóc và nói xin.
Thầy An thấy họ phiền quá, kêu:
> “Chú để tui làm, chú buông tui ra, không thì sau cứu được trễ, con bé không về xác được!”
Nói rồi, thầy An nói:
> “Khi uống vào nó tỉnh lại dần nhưng ói ra rất nhiều nha.”
Nói rồi thì con bé Uyên tỉnh lại, nó ói nước sình ra rất nhiều. Thầy An thấy thế đứng dậy để cha nó chạy lại ôm, mẹ nó ôm nó, miệng thì không ngừng cảm ơn thầy. Còn cha nó thì tự tát vì chửi thầy lúc đầu và xin thầy tha thứ.
Thầy nói:
> “Phúc sinh vô lượng thọ Phật, không có gì đâu chú, đừng lo.”
Dù thế thì ông tên Mỹ kia không tin thầy, nói thầy lắm trò. Thấy thế, thầy liền nói:
> “Nếu như chú và vợ chú không tin, tui mượn chú chút…”
Nói rồi thầy An đi lại gần ổng lấy chu sa chấm 1 vết vào giữa trán ổng, rồi ổng nói:
– Mày làm gì được thì làm y ngon giỏi làm đi, làm thử tao coi.
Nói rồi thầy An lấy cây nhang ra đốt rồi cắm vào trước nhà thì mẹ con bé kia lại hỏi:
– Sao nó ói hoài vậy thầy?
Thầy An nói:
– Cứ để nó, nó ăn mấy thứ dơ nên bùa ép ra hết, ói hết sẽ khỏi.
Rồi thầy An đọc chú hô nhập. Thì cái ông kia đang đứng ngồi bệt xuống đất ôm tay khóc lóc:
– Xin thầy… thầy… thầy đừng đánh tui, tui sợ rồi, tui không dám nữa...
Thấy vậy ai cũng tá hỏa, không hiểu. Bà vợ ổng đi lại chửi:
– Đụ mẹ mày mày làm gì chồng tao vậy thằng chó?
Thầy An nói:
– Cô bình tĩnh, có ai đánh gì chồng cô đâu. Cô nhìn kỹ lại xem có phải chồng cô không?
Rồi thầy An kêu:
– Mày ngước mặt lên.
Thì mọi người thấy mặt ổng đã có 2 màu, 1 bên trắng nguyên con và 1 bên đen nguyên con, giọng cũng dần thành tiếng nữ. Thầy An mới nói:
– Đó là vong ma nước bắt đứa bé kia. Chồng cô không tin, cô cũng không tin, nên tui cho nó nhập vào để hỏi chuyện.
Nghe thế bả lùi lại. Bà lão nói:
– Để thầy nói chuyện bây nín.
Rồi thầy An ngồi xuống lấy 1 nén nhang ra, đốt lên, rồi nói:
– Giờ tui nói, cô kể đầu đuôi tui nghe. Tui hỏi một chuyện nữa. Nếu cô biết điều, hợp tác, thì tui không làm đau cô. Còn không, tui đánh cô hồn phi phách tán nha.
Nghe thế bả gật đầu lia lịa.
Thầy An nói:
– Cô là ai? Ở đâu? Đến đây làm gì? Sao chết? Sao lại ở đây bắt trẻ con?
Thì bả nói:
– Dạ con là con gái ông bá Thanh xóm dưới, dưới thời vua Bảo Đại. Con chết, nhà con bị giặc giết chết hết. Con gái con chết thảm lắm, con đau đớn lắm mà không làm gì được. Con bị bọn nó hiếp, con thoát được con nhảy xuống sông tự tử, thì bị bọn nó bắn trúng ngực, thoi thóp rồi trôi về bụi đước đó chết. Lúc đó ở đây là rừng nên không ai biết. Con khổ lắm. Thây con tan ra, cốt con phơi sương gió, bị vùi lấp dưới góc cây đước đó. Con oan ức nên thành ma rồi ở đây. Trải qua nhiều năm con lầm đường, khi ăn được xác của người bị giặc giết nên mới muốn bắt người để tu luyện. Khi đủ mạnh sẽ tìm con mình.
Thầy An mới hỏi:
– Vậy cô tên gì? Giờ họ hàng còn ai không?
Cổ nói:
– Chết hết rồi thầy ơi. Giờ không còn ai hết. Qua mấy chục năm rồi giờ lạc nhau, tìm không thấy nên con ở đây tu luyện. Con tên Nguyễn Như Tuyết.
Thầy An ừ rồi hỏi tiếp:
– Rồi sao cô bắt đứa bé này? Cô biết làm vậy là sai không? Đó giờ cô hại chết bao nhiêu người rồi hả?
Cổ liền xoa tay nói:
– Không có, không có, con chỉ mới bắt đứa bé này thôi. Trước con chỉ ăn xác trôi và hút âm khí xác chết thôi.
Thầy An hỏi:
– Vậy sao bắt đứa bé? Cô sinh ra tật à?
Bả nói:
– Không ạ. Con thấy con bé, con biết được nó là con gái con đầu thai. Vì nhớ con quá nên con muốn đưa nó đi theo. Nó là con á thầy.
Thầy An vỗ bàn cái rầm nói:
– Tào lao! Chuyện cả trăm năm rồi nói gì hả? Đầu thai là hết. Chỉ có nghiệp lực. Vốn đứa bé và cô có duyên kiếp trước. Kiếp này không duyên mà cô lại hại người, phạm ý trời. Cô muốn chết lần nữa à!?
Thầy An hét lên, bả lắc đầu không dám:
– Con hiểu rồi. Con chỉ vì biết là con con nên con theo, muốn đưa đi...
_ cổ khóc kể thầy ơi con khổ lắm mẹ con chia ly cha thì bị chém chết mẹ con giặt chặt đầu mổ bụng rồi nó hãm , nó cắt chỗ đó của cha con đút vào cửa mình của con gái con . Rồi bọn họ thấy phiên nhau làm nhục con bé khi chán rồi bọn nó ném con bé cho chó ăn bọn nó chặt đầu con bé coi như banh đá qua lại con hận mà không làm gì được bọn nó cưỡng dâm con làm nhục con bọn nó bỏ xác con gái con lên người con để thỏa mãn thú tính rồi khi chán bọn nó lóc thịt người nhà con cho cá cho chó ăn. Bọn nó giữ con lại vì con đẹp nên để làm nhục con......con chết con khổ lắm thầy ơi chồng con về tìm ko được hay tin đi trả thù thì bị quan bắt rồi họ đổ oán cho chồng giết vợ giết cha mẹ rồi chém đầu chồng con.... vợ chồng con khổ lắm con tu luyện là để tìm lại con mình thui......
Thầy An mới nói:
– Thôi, giờ tui có ý này. Cô và nó vốn kiếp này không có duyên phận. Nhưng vì cô bắt nó mà nó thoát được, nó đang sống. Cô làm nó xém chết, coi như dính nhân quả giữa hai người. Tui có ý này – cô giờ không còn gia đình nữa rồi, tui bóc cốt cô lên, đưa lên chùa cho nghe kinh. Rồi trong gia đình này sẽ lập một bài vị tên cô và thờ. Cô sẽ theo bảo vệ, phù hộ nó đến lớn. Hoàn thành mong muốn thấy con mình lớn. Dù gì nó cũng là con cô ở kiếp trước. Kiếp này cô độ nó khỏe mạnh, không được làm sai. Nếu như không, tui sẽ không tha thứ.
Nghe thế bả quỳ lạy cảm ơn thầy An vô cùng. Nói rồi thầy An đỡ dậy rồi hỏi:
– Tui còn 1 việc muốn hỏi. Rồi tui sẽ giúp cô. Nhưng cô phải giúp tui trả lời câu hỏi này. Cô biết chuyện ông lão nhà này chết trôi sông không? Cô biết ai bắt ông lão này không?
Nói thế nó có vẻ sợ hãi. Thầy An nói:
– Cô đừng sợ.
Rồi thầy An dán 4 lá bùa ở xung quanh rồi nói:
– Rồi đó, nó sẽ không làm gì được cô đâu. Cô nói đi.
Nghe vậy bả nói:
– Dạ… thưa ông lão này vốn bệnh rất nặng, hôm ổng thắt cổ nên chết rồi. Mà bị cái ông kia nhập vào. Ổng là quỷ lâu năm lắm, sắp thành tinh rồi. Mà con nghe được, ổng mê con gái út nhà này lắm. Đang đợi, năm nay là năm con gái út nhà này bị tam tai nên ổng sẽ canh để bắt về làm vợ ổng. Nên bữa ổng thấy ông lão chết thì nhảy vào, rồi sống tiếp xúc gần 1 tháng với gia đình. Kêu con gái út về để gần gũi, tìm cách bắt hồn. Vì con gái út này có đeo sợi dây chuyền được trì chú của nhà chùa nên ổng không làm gì được. Cái bữa ổng nghe con út nhà này muốn ăn ba khía nên đi bắt, mà xui sao ổng đi thì gặp quỷ nước ở ngoài sông lớn đó, nó mạnh lắm. Nó bắt ổng, bắt luôn xác ổng. Ổng giờ bị nó đánh thương rất nặng, đang núp ở ngoài bụi tre đó ạ.
Nghe thế ai cũng hoảng. Thầy An biết rồi, nói:
– Thôi, giờ vậy, cảm ơn cô. Đến lúc trả xác lại rồi.
Rồi thầy An lấy cái hũ, kêu cổ thoát ra đi rồi đưa vào trong hũ để đưa lên chùa. Và dặn vợ chồng kia làm như đã hứa thì con bé mới khỏe mạnh, được sống an lành.
Nói rồi thầy An lấy lá bùa dán vào hũ rồi coi nhà số 19 này ngày tốt. Các cô chú ra góc đước đó đào lên, lấy cốt rồi bỏ vào cái quách rồi chôn ở phía sau nhà đi. Cô ấy sẽ phù hộ gia đình, không bị này kia nữa.
Còn vụ con quỷ kia muốn bắt cô út, gia đình tính sau. Mọi người ai cũng kêu:
– Diệt nó đi! Hay trấn nó đi!
Thầy An nói:
– Giờ trước tiên tìm xác ông lão đã, rồi hãy tính chuyện diệt con quỷ đó. Trời giờ cũng khuya quá rồi. Để mai tính. Mọi người nghỉ ngơi đi.
Rồi thầy An lại xem con bé thì thấy nó ổn lại rồi, thầy An xoa đầu nói.
Con ơi giờ con có 1 người mẹ nữa rồi đó nha từ nay con phải ngoan nha, còn thầy An nói với ổng:
— Giờ anh biết thế giới này rộng lớn lắm anh biết chưa?
Rồi thầy An quay lại kêu mọi người đỡ ông kia dậy lấy nước cho ổng uống. Lúc này ổng mệt vì bị nhập lâu quá, bà vợ thì sợ không dám lại gần. Mọi người đỡ ông lên, rồi thầy An nói:
— Đó, giờ chú tin thế giới rộng lớn chưa, không phải chú không thấy là không có.
Nói rồi thầy An đốt lá bùa cho ổng uống để tịt khẩu lại, để không bị người ta dựa nữa. Rồi ai cũng chuẩn bị đi ngủ vì đã khuya. Thầy An thì được sắp ngủ ở phía trước, thầy An lạ chỗ nên ra võng nằm, thì cô Út ra nói chuyện. Thầy An cảm giác được cô này và thầy vốn có duyên từ kiếp nào đó rồi, nên thầy cũng cẩn trọng vì đã có vợ con.
Cô ấy nói chuyện với thầy An, hỏi thăm, biết thầy có vợ, cổ có chút cười ngượng, chắc vì thấy được những gì thầy An làm nên cũng có chút ấn tượng rồi. Sau đó ngồi trò chuyện thì thầy An biết cô này làm văn phòng ở thành phố, ý về quê thăm cha nhưng không ngờ những chuyện này xảy ra. Rồi cổ nói khi nói chuyện với thầy An cảm giác rất thân quen, không hiểu được. Thầy An mới nói:
— Chắc nhiều kiếp trước tui với cô có duyên nên gặp lại.
Rồi cổ nói:
— Mà thầy đừng buồn vì ông anh tui lúc chiều chửi thầy nha.
Thầy An mới nói:
— Thôi âu cũng là duyên, thế giới này là thế, mọi người trong thiên hạ ai chửi mắng tui tui đều cười cho qua vì là duyên. Có thể kiếp này họ và ta không phải là gì, chỉ là người qua đường, nhưng trong kiếp sống trước ta và họ là máu thịt hay thiện duyên, nghịch duyên nên kiếp này gặp lại, tui họ chửi ta, ta cười. Không phải ai cũng tin cái tâm linh này cả.
Trò chuyện chút rồi thì bà lão đi ra, bà lão gầy. Và Cô Út nói:
Con vào trong cho thầy ngủ, mai còn giúp nhà mình tìm cha con nữa con. Gần sáng luôn rồi.
Rồi thầy An nói:
— Cô đi nghỉ đi, tui ngủ nhé.
Bà bác ngủ ngon.
— Dạ.
Rồi mọi người vào trong, thầy An cũng vào bụi ván nằm ngủ để chuẩn bị cho ngày mai.
Ngủ 1 lúc đến sáng thì tầm 5h sáng thì cô Út chạy ra kêu:
– Thầy ơi! Thầy chết rồi thầy ơi!
Thầy An ngồi dậy, vén mùng ra hỏi:
– Chuyện gì á cô Út? Gì mà giờ này cô la chết?
Tui đã chết đâu.
Thì bả nói:
– Nãy em đi ra đi vệ sinh thì thấy cái chuồng heo với gà chết hết rồi, mà con nào cũng bị bẻ cổ, ăn mất đầu hết. Còn con heo con thì đầu bị ăn nát bét hết, máu me chảy ra nhiều lắm...
Thấy vậy, thầy An lấy cây đèn pin ra đi xem, kêu cô Út gọi mọi người thức dậy đi. Thầy An đi ra phía nhà sau thì thấy... eo ơi, không chỉ lợn gà mà sau vách, chó mèo gì cũng thế – bị ăn mất đầu, con nhỏ thì mất đầu, con lớn thì đứt cổ, moi ruột. Chỉ 1 đêm mà chết hơn mười mấy con gà, 2 con lợn lớn, 7 con heo con, 3 con mèo, 1 con chó. Máu me nhiều, chảy ra ướt hết nền đất. Cảnh đó kinh hãi vô cùng.
Thầy An đang lần mò xem thì cô Út đi ra đi theo. Quay lại thì bả rọi đèn vào mặt, mặt bả trắng nhợt. Thầy An giật cả mình nói:
– Trời ơi, cô đi không nghe tiếng động làm tôi hết cả hồn, muốn đứng tim vậy á!
Rồi cái cô Út hỏi:
– Nãy giờ anh thấy được gì không?
Lúc đó đang xem thì mấy người trong nhà đi ra, thấy bà vợ chú Mỹ bả sợ, bả la làng lên. Thầy An hết hồn bước tới, trật một cái thì ngã ra té vào vũng máu. Đang ngồi dậy thì nhìn xéo qua thấy một cảnh: có một cặp mắt đỏ lừ nhìn thầy An rồi chạy thẳng ra phía sau. Thầy An chồm dậy đuổi theo thì chạy ra đến ngã tư thì mất dấu.
Mọi người chạy theo hỏi:
– Thầy, sao vậy? Gì mà đuổi theo dữ vậy?
Thầy An nói:
– Nãy thấy một cặp mắt đỏ lè bay vút ra ngoài nên thầy đuổi theo, xem là gì...
Mọi người sau đó chạy ra đây hết trơn. Cái ông Thuận trả lời:
– Trời ơi, tui với mọi người thấy chú em chạy đi thế, tui cũng hoảng không biết lý do gì nên chạy theo xem sau, với trong nhà thấy ghê quá!
Nói rồi, thầy An mới kêu mọi người về dọn dẹp, lau chùi nhà dưới cho đỡ hôi. Cái bà vợ ông Mỹ nói:
– Chắc mấy cái xác con heo gà đó đem chôn hay dục chứ sao ăn được nữa...
Cái Thiếp Nga chặn lại:
– Dục ra sông cho xã người ta thấy người ta phạt chết à...
Đang nói thì thầy An hỏi:
– Mọi người ra đây hết rồi, ai ở nhà coi con bé con chú Tâm?
Cái ông Tâm nói:
– Nãy chạy ra đây hết, có cô Út và bà má ở nhà nên không sao.
Thầy An nghe thế, nói:
– Chết rồi trời ơi! Tiêu rồi!
Thầy An chạy lao về nhà, chạy hết tốc lực, thì mọi người đuổi theo. Chạy đến nhà thì thấy bà lão đang bóp cổ cô Út, đòi giết cô Út để bắt hồn (lúc này cô Út mặc mỗi áo nhỏ và quần ngủ). Thầy An mới la lên:
Thứ khốn nạn tà ma yêu quỷ hại người!
Rồi cắn đầu ngón tay, vẽ lên bàn tay chữ “LÔI”, nhảy tới chưởng vào lưng bà lão, thì bả ngã ra, buông cô Út ra. Thầy An đứng ra che trước cô Út, nói:
– Cô đi ra ngoài đi!
Mọi người chạy tới thì đứng trước nhà không dám vào. Miệng bà má máu me nhểu nhão, tay thì đầy máu. Thấy người cô Út có máu nên mọi người hỏi:
– Sao vậy cô Út?
Cô Út nói:
– Nãy em đang đi vào phòng thay đồ ngủ ra thì vừa thay xong cái mẹ gõ cửa. Em nói “mẹ đợi con mặc áo cái”, thì mẹ đập cửa. Em thấy mẹ đập cửa em cũng hoảng. Em sợ. Cái tự nhiên bàn tay mẹ dính lên cửa kính, toàn máu, in nguyên dấu tay. Em sợ quá em la lên thì mẹ đá sập bảng lề, nhảy vào. Em chưa kịp mặc áo vào thì bị mẹ nhào tới, miệng toàn máu. Em sợ quá em né qua, chạy ra ngoài thì bị mẹ nhào tới bóp cổ. Thì thầy An chạy về tới.
– À vậy... áo này là sao?
– Là áo của thầy An...
Mọi người nhìn vào thì thấy bà mẹ leo lên cây đà, bò bò. Thầy An nói vọng ra:
– Mẹ mọi người bị quỷ dựa vào rồi! Những cái xác kia là bả bị dựa vào ăn đó! Cái cặp mắt tui thấy lúc nãy là kế dương đông kích tây. May tui kịp, không là cô Út chết rồi!
Vừa nói xong bả từ cây đà nhảy xuống đánh thầy An, thầy An chụp lấy túi đồ rút lá bùa ra dán vào người bả, bả la làng lên rồi lộn 1 vòng nhảy thẳng vào cây cột lấy tay tháo lá bùa ra, tay nó bị bùa đốt cháy 1 mảng. Thầy An nói con này mạnh thế, thành tinh rồi, không sợ bùa nữa. Nó cười miệng chảy ra máu huyết đầy mồm. Thầy An nói mày hay quá, thứ khốn nạn tao sẽ dùng ngũ lôi tâm chú đánh mày coi mày còn cười được không. Nghe thế nó trèo lên cây đà rồi nhảy ra nhà sau. Thầy An nói mày chạy à, thì mọi người mới la lên, cô út la lên con bé Uyên ở nhà giữa ý. Thầy An mới nói tiêu rồi, không kịp rồi thì thầy An nghe một cái chát bụp, một cái thì bà lão kia té vào vách. Thầy An chạy vào, mọi người chạy theo nhìn thì thấy bà lão bị quỷ nhập té xuống. Thầy An mở mắt âm thì thấy con ma da hôm qua đang đứng đó bảo vệ con bé. Con ma da rất sợ hãi con quỷ trong người bà lão nhưng nó vẫn đứng ra bảo vệ đứa nhỏ. Nó nói: “Tao không để mày đụng đến con tao đâu.”
Nó quay sang thầy An chạy tới, thầy An thủ thế đâm nó thì nó nhảy lên trèo lên cây kèo ngồi đó. Nó chửi con ma da: “Tại mày sao mày cản tao, mày là ma quỷ ăn xác người mà giờ bảo vệ người, mày nghĩ mày hơn tao hả, giờ còn theo phe thằng thầy bùa kia để đánh tao.” Con ma da mới nói: “Mày có ý hại con tao, ăn thịt con tao để uy hiếp mọi người. Nó là con tao kiếp trước, tao không bảo vệ được nó để nó chết, kiếp này có liều mạng tao cũng phải bảo vệ nó. Tao sẽ liều chết với mày.” Cái con quỷ kia nói: “Mày chết rồi còn sống đâu mà liều, thứ ngu dại.” Nói rồi nó nhảy xuống lao vào người con bé nhưng bị ma da ôm lại. Nó đá đấm ma da không còn gì, thầy An thì không dám đánh vì đánh là đánh trúng cô ta nên thầy An không đánh. Cái cổ bảo: “Con con ơi dậy đi mẹ ôm nó lại rồi, con chạy đi, mẹ bảo vệ con nè, con ơi con đừng sợ, mẹ sẽ không để ai hại con đâu.” Dù con ma da bị con quỷ kia đánh te tua.
Thấy vậy, con bé bò dậy chạy ra thì bị con quỷ kia vươn tay bắt lấy áo kéo lại, nhỏ ngã ra phía sau. Nó vươn chân lên đạp một cái thì bị con ma da giật ngược ra sau ngã xuống. Thầy An chạy lại ôm con bé chạy ra rồi thầy An lấy túi đồ nhờ cô út rút cây roi đưa cho thầy An, thầy An chụp lấy cây roi và lá bùa thầy An vẽ lên. Cái nó cười, nó hất con ma da ra rồi chụp nắm đầu ma da, nó chỉ vào mặt thầy An nói: “Cây roi mà là roi phép đánh ma quỷ, mày đánh vào tao nè, mày dám không? Mày đánh tao nè, haha, mày đánh tao đi coi xác bà già này chịu đựng được mấy roi, haha, dám không?” Thầy An nhìn qua nhìn rồi ma da như hiểu ý ôm lấy tay nó vật lên trên, nó không kịp phản ứng. Thầy An nhảy tới dán bùa vào tay rồi đè vào trán bả, đè lên rồi đọc chú trục vong. Bả la làng rồi xỉu ra. Thầy An kêu mọi người đỡ bà lão dậy, thầy An chụp cây roi lao thẳng ra ngoài, thấy nó sắp chạy thoát, con ma da nhào lên thì bị nó đá té xuống, nó nhảy vào bụi tre núp. Thầy An thấy vậy dừng lại đỡ cổ lên rồi nói: “Cô quay lại hủ đi để tui xử lý nó.”
Lúc đó một số người chạy ra theo, cô út lấy túi đồ chạy ra cho thầy An, rồi thầy An lấy chỉ chu sa có bùa niêm phong bụi tre lên để nó không thoát ra. Thầy An kêu hỏi bà lão sao rồi, chú Thuận nói bà lão tỉnh lại rồi. Thầy An kêu lấy bông trang ngâm nước ấm cho bả uống, rồi thầy An đưa lá bùa, kêu đốt lá bùa này cho bà bác uống vào sẽ khoẻ lại. Uống vào bả sẽ ói ra hết máu huyết bả ăn lúc bị nhập. Rồi thầy An kêu mọi người giờ kêu 5 người ra đây kiêng bụi ván ra đây, rồi nấu nước lá bưởi tạt vào trong bụi tre. Mọi người cử 5/6 người ra đây ngồi canh bụi tre này, rồi thầy An phát cho mỗi người 5 lá bùa hộ thân và dán lên 5 cây dao 5 lá bùa diệt tà để canh bụi tre. Phân công xong xuôi thầy An nói: “Trong 5 ngày nó sẽ không thoát ra khỏi đây được.” Mọi người vào nhà ăn sáng xong rồi đem đồ như thầy An dặn ra đó ngồi. Mọi người đã tin tưởng thầy An vô cùng vì những hiện tượng xảy ra những ngày hôm nay nên nghe theo hết.
Thầy An vào xem bà lão, thấy bả khoẻ rồi nhưng bả yếu vì do tuổi cao và bị ma quỷ phá tổn hao sức khoẻ và dương khí. Nên thầy An làm một sợi dây chuyền cho bà bác đeo vào cổ rồi thầy An nói: “Giờ là 11 giờ trưa, chúng ta ra chỗ ông lão biến mất tìm xác. Lấy 2 cái vỏ lớn chia, mỗi vỏ 6 người và 1 vỏ 3 người. Ông lão tuổi Ngọ nên là con cháu tuổi Mẹo, Hợi, Dậu, Tuất thì đi vỏ bên trái, còn ai tuổi Thìn, tuổi Sửu, tuổi Mùi, Tỵ đi cùng tui.” Nói rồi đợi chuẩn bị vỏ, thầy An lấy đồ nghề và kêu chú Thuận và chú Tâm đi tìm một cây chuối già chặt lại kết thành cái bè. Mà cái đống xác lúc nãy đâu rồi? Ông Thuận nói nãy đang nhóm lửa đốt rồi đào hố chôn. Cái thầy An nói: “Trời, không sao, lấy đống đó khúc nào bị nát thì cắt bỏ đem chôn, còn lại thì chặt một phần. Nhà cứ lấy ăn dùng, còn lấy một phần cho tui đem xuống bè cúng Hà Bá. Tìm xác.” Cái ông Thuận và hai ông kia nghe tái mặt. Nói: “Đồ quỷ xé toạc mà lấy nấu ăn hả thầy?” Thầy An nói: “Có sao, lúc xé cũng là bà lão bị dựa mà. Nếu như bà lão mất, bị nhập vào thì ta không ăn vì đó là quỷ nhập tràng. Mà lúc đó thì mấy cái xác heo gà đó cũng chả ăn được vì quỷ nhập tràng ăn là nó bị thúi liền, phân huỷ cấp tốc. Còn này thì không sao.” Nghe thế họ yên tâm nấu để ăn. Hôm đó làm 3 con heo, 10 con gà, còn mèo chó đem chôn hết. Mọi người làm nhưng cũng sợ không dám ăn, thầy An nói mãi họ mới bớt sợ. Hôm đó chia thịt cho xóm làng ăn cùng, lấy thảo nấu cơm nước. Rồi hết thì vỏ đã chuẩn bị xong. Thầy An đi ra bụi tre coi rồi bảo: “Mày ở trong này đi, tao xử lý vụ kia xong tới mày.” Thế mà bụi tre rung lên xào xạc. Cái mấy ông kia không dám ở lại đó canh, xin thầy An đi vào nhà. Thầy An nói: “Vào nhà cũng được nhưng lâu lâu nhớ lấy nước lá bưởi ra đổ xung quanh bụi tre nha.”
Nói rồi thầy An đi cùng số người ra đến bến vỏ, cái ông Tư chọc:
– Giờ thầy không sợ té sông nữa ha, vỏ lớn mà!
Thầy An cười cười, còn ông Thuận với ông Tâm thì la ông Tư:
– Biết giờ đi đâu không mà nói bậy té này kia!
Thấy vậy, ông Tư phun nước miếng nói lại:
– Tui xin lỗi.
Xong xuôi, thầy An xuống vỏ, phát cho mọi người ít bùa đeo vào rồi chọn ra 4 người khai mở mắt âm dương tạm thời cho họ thấy được ma quỷ để giúp thầy An tìm xác. Chạy ra đến co quẹo mé sông, nơi ông lão chết mất xác, thầy An mới kêu các chú thả bè xuống rồi để đồ cúng lên. Khi thả lên, thầy An cột vào đó 3 con vịt, trên người 3 con vịt đeo 3 cái chuông, rồi thả ra.
Thầy An kêu vỏ bên kia gọi cha đi, kêu tên cha để cha nghe. Nhờ thỉnh âm binh xin Hà Bá thả xác ông Tuấn ra, thầy An cúng đọc chú rồi dặn mọi người canh đốt 3 cây nhang liên tục, không để ly hương tàn, và kêu thêm 1 người đốt đèn dầu, không để tắt 4 chân đèn.
Thầy An xuất hồn ra đi theo chư vị gặp Hà Bá sông này tìm xác ông lão. Nói rồi thầy An ngồi xuống nhập định xuất ra.
Đi xuống nước tìm, bơi hoài bơi, thì thấy 1 con cá lớn màu đỏ, to như cái vỏ lãi, đầu có 1 sừng.
Thầy An hỏi:
– Ngài là chủ sông này phải không?
Nó bảo:
– Đúng, ta là chủ sông này hơn 300 năm nay. Ta sinh sống và tu hành ở đây.
Thầy An hỏi ngài có thấy ông lão nào chết trôi không, hay bị ma da bắt?
Nó nói:
– Ta cũng không rõ, nhưng xác chết trong sông này rất nhiều. Để ta nhớ…
Thầy An miêu tả dáng vóc, tuổi tác rồi nói tên họ ra, thì nó trả lời:
– Ta biết hắn. Hắn chết cũng ít lâu rồi, hôm kia bị quỷ ma gì trên bờ dựa xác rồi ra đây bắt ba khía. Ta thấy hắn nên té nước đuổi đi vì nghĩ hắn hại người. Đuổi hắn xong, ta tính đưa xác lão vào cầu cái Trăn, mà chưa gì bị con quỷ nước sống ở đây cũng hơn 200-300 năm cướp xác ổng. Ta kịp đánh trả nó, kịp giữ được phần cơ thể không có vía, đang đợi 2 hôm nữa cho nổi lên trôi vào hàng đáy cho gia đình họ tìm về chôn cất.
Nhưng con quỷ đó mạnh lắm, nó chiếm khúc sông, tàu bè đi qua hay bị lật. Nó ăn hồn tu luyện.
Thầy An cúi đầu bái 2 bái rồi nói:
– Ngài hãy nhận vật phẩm cúng bái. Con sẽ tìm thầy con đến giúp diệt nó, mong ngài giúp đỡ. Khi đó sông này sẽ trả lại cho ngài làm chủ.
Nó tháo cho thầy An 1 miếng cải nhỏ làm vật giao tiếp. Xong rồi thầy An về nhập lại cơ thể.
Mọi người thấy thầy An thở gấp, hỏi sao vậy.
Thầy An xua tay:
– Không sao.
Rồi thầy An nói chuẩn bị vớt xác. Năm ông kia tài lanh cỡ áo ra nhảy ùm xuống nói lặn tìm.
Thầy An bảo:
– Thôi, không cần.
Thầy An bước lên mũi vỏ hô to:
– Thủy thần sông Cái! Nay cho xác nổi lên đi!
Rồi thầy An cắt dây bè, đồ cúng bè trôi ra xa, xác nổi lên. Ai thấy cũng giật mình, vì xác ông lão mất 1 chân.
Mọi người nói chắc bị cá ăn.
Thầy An nói:
– Không phải, ông ấy bị quỷ nước lấy mất 1 chân.
Được Hà Bá lấy lại xác giữ ở đây. Tính 2-3 hôm nữa cho nổi lên, hôm nay chúng ta đến nên ngài trả xác.
Rồi thầy An hét:
– Xin ngài nhận đồ cúng!
Ngài ấy ngoi lên, ai cũng thấy con cá to như cái vỏ há miệng nuốt hết đồ cúng rồi lặn mất.
Từ hôm đó đồn sông có cá thành tinh. Mọi người thì vớt xác ông lão lên lấy chiếu che lại.
Thầy An kêu quay vỏ về. Ông Tư hỏi:
– Có gọi vong cha tui không, thầy?
Thầy An nói:
– Không cần. Ổng bị quỷ nước bắt vía rồi, còn hồn ổng bị con quỷ ở bụi tre kia giấu. Phải xử lý nó trước rồi mới gọi vong được.
Thầy An kêu chú Tâm gọi trại hòm đem hòm xuống 18h khâm liệm, giờ là 15h. Để 2 hôm rồi chôn dưới chân phần mộ gia đình.
Về đến nhà, ai nấy đều khen thầy An còn trẻ mà giỏi. Thầy An im lặng gật đầu cười.
Rồi 5 ông kia khiêng xác lên ván.
Thầy An đốt lá bùa bỏ vào đèn dầu để kế đầu nằm, cô Út và vài người hỏi để làm gì.
Thầy An nói để coi có gọi được vong hay vía gì không. Vì người mất đúng ngày giờ sẽ có âm sai rước, còn tự tử thì không. 3 hồn 7 vía bị con quỷ kia giấu 2 hồn 6 vía, còn 1 hồn 1 vía theo giữ xác đã bị quỷ nước bắt rồi.
Phải tính cách khác. Giải thích xong, mọi người ra ngoài làm đám ma.
Thầy An ở lại 4 bữa nữa, xử lý con quỷ ngoài bụi tre xong mới về.
Khi làm đám, thầy An thấy mấy chú thầy khai nhãn vẫn còn hiệu nghiệm nên họ thấy quỷ đói đến.
Họ nói với thầy An, thầy An kêu trong nhà lấy tấm gương nhỏ để ở bát hương gọi ra ngoài cửa chính.
Còn trong nhà nấu cháo đem ra bụi cây cúng và đốt giấy tiền vàng mã để họ không theo nữa.
Xong xuôi, thầy An tính đường xử lý con quỷ trong bụi tre.
Rồi đến lúc chôn cất xong, khách khứa, xóm làng ai về nhà nấy, còn con cái thì ở lại cúng tuần.
Thầy An lúc đó đi ra bụi tre xem, thấy con quỷ bị nhốt trong đó không chạy ra được. Thầy An tháo chỉ đỏ xung quanh ra, nó bay ra tính chạy thì thầy An liền lấy sợi chuỗi phép chọi vào lưng nó, nó té cái rầm xuống đất.
Những người thầy An từng khai nhãn vẫn còn hiệu nghiệm, nên họ thấy hết. Còn những người không thấy thì chỉ nghe tiếng hét la, thấy thầy An đánh múa vào không khí tưởng như điên. Họ phải hỏi lại người có mắt âm dương kể cho nghe.
Họ kể lại: nó té xuống, bò dậy rồi nhào tới thầy An, thầy An liền lộn ra phía sau chụp lấy cây roi (gọi là giản) để sẵn đó, cầm lên đánh thẳng vào đầu nó. Nó ôm đầu la hét, cả bụi tre rung lên, ai cũng nghe tiếng nó hét.
Thầy An nhảy lên, lộn xuống chụp sợi chuỗi đeo vào cổ nó, nó bò đi vòng vòng rồi nhào tới nữa.
Thầy An lấy bùa dán lên cây giản, đánh vào eo nó, nó cào vào vai, đấm vào đùi thầy An làm thầy An ngã ra đất. Nó nhào lên người thầy An, thầy An đỡ lại bằng cây giản, nó nhe răng định cắn.
Trong nhà ai cũng sợ, không dám ra. Cô Út nghe thầy An bị đè thì liền lấy nước lá mít tạt vào. Nó la lên, nhảy bổ vào cô Út.
Thầy An liền tháo sợi chuỗi ra làm roi quất vào lưng nó. Nó đau quá uốn éo, quay lại nhìn, thầy An quất tiếp vào cổ nó làm nó giãy không nổi, chạy cũng không được, nằm lăn ra đất.
Thầy An cầm giản chỉ thẳng vào nó:
– Đ.m m, sao không chạy? Chạy đi mẹ m, chạy nữa coi!
Vừa nói vừa đập vào bụng nó, nó đau quá quỳ xuống lạy.
Thầy An hỏi:
– Hồn ông lão m giấu đâu rồi?
Nó ấp úng không nói, thầy An lại quất thêm một roi, nó té nhào, rồi bò dậy chấp tay lạy, xin tha, rồi nói:
– Dạ dạ, con giấu hồn ổng trong bụi tre!
Thầy An gằn giọng:
– Tao nghe nói m muốn bắt cô Út tao về làm vợ? M gan dữ hen! M biết người với ma không thể ở cùng, lại còn ý giết để bắt hồn cổ. Dựa vô xác bà lão giết con ruột mình là tội nghiệp không?
Nó sợ thầy An đánh nữa nên không dám nói gì, chỉ lạy lục van xin.
Thầy An hỏi tiếp:
– Sợ chưa? Hôm trước thách tao dữ lắm mà, giờ sao không thách nữa?
Nó nói:
– Dạ không dám, không dám nữa đâu ạ.
Thầy An bảo:
– Thôi, tao không cần m lạy. Giờ trả hồn ông lão lại cho gia đình người ta, không thì m chết!
Nó nói:
– Ngài trói tui bằng dây chuỗi này, tui không làm gì được!
Thầy An nói:
– Tao thả m ra, nhưng m phải trả hồn lại! Không thì đừng trách tao ác.
Vừa thả ra, nó đá thầy An té ngửa rồi chạy.
Thầy An nổi điên, rút roi phóng về phía nó, cây roi ghim xuyên người nó, dính chặt xuống đất.
Thầy An gọi ông Thuận:
– Lấy dao ra đây!
Cắt đầu ngón tay, thầy An quẹt máu lên dao rồi vẽ bùa. Tiến tới trước mặt nó:
– Tao thả m mà m dám trở mặt? Giờ tao hỏi lần cuối: hồn ổng đâu?
Nó nói:
– Giết tui là không tìm được hồn đâu!
Thầy An cười:
– Mơ đi! Tao biết m giấu trong bụi tre, tao hỏi thử coi m làm sao thôi. Giờ thì… m chết đi nha!
Nói rồi vung dao chém xuống, đứt đầu nó.
Mấy người khai nhãn thấy rõ hết, hô lên:
– Diệt được nó rồi!
Thầy An đang cầm đầu nó thì ông Tâm la lên:
– Ê, thầy 2! Nhìn kìa! Nó còn sống!
Thầy An quay lại thấy nó mọc đầu khác, chạy ra mé sông, hô to:
– Cứu tao với!!
Dưới sông, trồi lên con quỷ cao hơn mét rưỡi, nó chỉ tay về phía thầy An, há miệng nhả khói mờ như sương.
Con quỷ kia chui vào làn khói rồi biến mất. Khói tan, chẳng thấy đâu. Chỉ còn mỗi Rồi Phép (Thanh Giản) nằm trên đất.
Thầy An tức điên, lấy miếng vải Hà Bá cho ra gọi ngài lên. Hà Bá trồi lên, há miệng ra, thầy An ném cái đầu con quỷ vô, ngài nuốt cái ực rồi nói:
– Con quỷ đó thành tinh rồi. Nó giao du với quỷ nước nên cứu nhau. Giờ chú tính sao?
Thầy An thở dài:
– Tính gì nữa ngài… Nó chạy mất tiêu, tui thì không biết bơi. Kèo này chắc tính sau.
Hà Bá lặn mất.
Thầy An quay vô, kêu mọi người lấy dao chặt bỏ bụi tre. Bên trong có ruột gan động vật, thịt thúi nhiều vô cùng.
Thầy An lấy bùa gọi hồn, bỏ vào hũ, ?
Thầy An lấy lá bùa gọi hồn rồi lấy cái hủ đốt bỏ vào, đọc chú gọi vong. Một lát sau, 2 hồn 6 vía kia bay vào hủ. Thầy An đậy lại, dặn hôm 49 ngày ra mộ mở nắp ra tụng kinh cầu siêu cho ổng đi đầu thai, dù không đủ hồn phách nhưng xuống dưới cũng có sắp xếp, còn hơn để ổng lang thang tội nghiệp.
Xong rồi thầy An nói:
— Lấy xăng ra đây!
Thầy An đổ vào rồi lấy bùa đốt bỏ, cháy bừng bừng lên cao. Bụi tre đó bị đốt 4 tiếng cháy thành tro cùng đống máu huyết đó. Thầy An vào nhà cũng nói:
— Giờ xử lý xong hết rồi, diệt quỷ nó thì chưa diệt được, đánh nó tổn thương nặng nề, trong 10/20 năm không hồi phục được đâu. Còn vụ hồn ông lão, giờ tính như tui dặn. Giờ khuya rồi, tui xin ở nhà ăn ké 1 hôm nữa, mai sáng tui về.
Đây là Phần 1. Của Câu chuyện ( Mẹ Con. MaDa ) Sáng Phần 2 Còn 1 Liên Quan Rất Sót Xa của 2 mẹ con này.
Tất cả cảm xúc:
187

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

# **Affiliate thị trường tiền điện tử - Tại sao không?**

CÂU TRUYỆN [ MADA-QUỶ NƯỚC ( QUỶ NƯỚC KHIỂN THẦN TRÙNG PHẦN 2.

Truyện Ma ( Mẹ ơi Con Đau) Quỷ Mẫu Vô Diện P4 -(Oán Linh Quỷ Thai) Bùa thái.s1

Truyện ma ( con ơi mẹ đau) (Oán Linh- Quỷ thai) bùa chà~ bùa thái. Quỷ ngải nhập xác.

Truyện MaDa-QuỷNước (diệt trùng vây khốn Diêm la biển) phần 4 hồi kết.

btc