Truyện Ma ( Mẹ ơi Con Đau) Quỷ Mẫu Vô Diện P4 -(Oán Linh Quỷ Thai) Bùa thái.s1

 Phần truyện này có tổng là 5/6 phần là mở đầu cho câu chuyện Oán Linh – Quỷ Thai. Câu chuyện này là trận đấu pháp giữa thầy 2 An và 1 tín đồ tôn thờ Mẫu Vô Diện – một vị tà thần của Đài Loan.

Câu chuyện này xảy ra trước khi xảy ra vụ việc Ma-Da – Quỷ Nước.

Mọi người có thể xem phần.

( Truyện Ma-Da – Quỷ Nước )

(đại chiến diêm la biển)

dưới bình luận nhé, có full rồi á.

Thui, bắt đầu nối tiếp câu chuyện nhé.

Sau khi thầy An nghi ngờ sẽ có người đến cướp xác của Hoàng, nên thầy An đã ở lại lò thiêu và núp ở đó. Khi thầy pháp hiện được – đúng như thầy An đoán – sẽ có người tới, thầy An vội núp người trốn đi; trốn nép người vào trong lò thiêu. Đúng là người gan lớn, dám chui cả vào trong lò núp.

Lúc này, bóng đen đó tiến tới và tỏ vẻ xem thường thầy An, nói:

"Cho mày thiêu, giờ mày có thiêu tao vẫn lấy được thứ tao cần."

Thui, nói rồi mở cửa lò ra thì nó đưa tay vào mò lấy. Thì... nó mò chả được gì. Nó mở hoàn toàn cửa lò thiêu ra thì... thầy An ngồi trong đó.

Thầy An hét lên tiếng lớn:

"Hết hồn chưa! Bất ngờ không?"

Nó giật cả mình, lùi lại. Nhìn thì thầy An cười cười, nói:

"Mày tìm cái cục này hả? Phải không? Cái cục đen đen đen này, nghĩ không chừng là tim của Hoàng bị ngải quỷ ăn và sinh ra thành. Bị lừa bùa thiêu nên nó tự thu bản thân lại chứ gì? Mày tìm cái này hả?"

Nói mà mặt tỉnh bơ.

Lúc này, nó liền nhào tới muốn cướp thì thầy An đóng cửa lò lại. Nó đấm trúng vào cửa lò, kêu lên đau đớn.

Thầy An cười khoái chí, nói:

"Mày muốn đánh tao hả? Còn mơ nha con!"

Lúc này, nó kéo cửa hoài không được thì kêu thêm 1 người khác ra.

Thầy An nghĩ bụng:

"Vậy là có tận 2 đứa à? Vậy bà giúp việc này có đồng bọn."

Lúc này, 1 tên khác đi ra. Hai kẻ hợp sức kéo không được cửa. Bọn nó nhìn nhìn rồi nói:

"Vậy giờ nó không ra, tao với mày thiêu nó luôn."

Nghe vậy, thầy An tái mặt. Bọn nó chuẩn bị thì thầy An đạp cửa 1 cái, bóp! Cửa bật ra, trúng người 1 tên, ngã nhào.

Thầy An nhảy ra khỏi lò, tay cầm cục đen xì đó như quả nắm tay, cười:

"Có ngon lại đây! Lại nè!"

1 trong 2 tên chạy theo thầy An, ỷ thân thể nhanh nhẹn nên trêu chọc.

Nó cũng chả ai nghĩ, 12h khuya lại có 2/3 người chạy xoay quanh lò thiêu xác lúc này...

Thầy An ỷ vào bản thân, trêu đùa: đánh đít, xoa đầu một tên. Tên kia lúc này mới ngồi dậy, đi tới Thầy An, bảo:

– Sao nào? Đau chứ? Lại lấy bắt tao!

Thầy An trèo như khỉ, leo lên cây đa ngồi. Bọn nó không làm gì được, rất tức, nên kêu Quỷ Đói, Ma Đói đến.

Lúc này, mười mấy con quỷ Ma Đói bò tới. Hai cái bóng đen kia bảo:

– Bọn mày kéo hay khiển cho nó xuống dưới này thì về tao mua đồ cúng cho ăn.

Thầy An cười nhạt:

– Bọn này thì cũng chả là cái gì.

Thầy An đọc chú Lăng Nghiêm. Bọn quỷ Ma Đói nghe được, sợ hãi bỏ chạy hết.

Lúc này, Thầy An mới lộn người nhảy xuống đất. Khi xuống đất còn tát vào mông tên bóng đen, nói:

– Đàn ông đàn ang gì, mông đít to như cái chậu.

Cười khoái chí rồi nhảy lùi lại. Hai tên đó rút ra hai con dao rồi nhào tới. Thầy An né người, nhặt lấy khúc củi đánh trả toàn bộ những gì bọn đó đánh ra.

Lúc này, Thầy An vẫn vừa đánh vừa trêu chọc:

– Tao tưởng tà đạo như nào, cũng chả ra sao!

Nói rồi khom người, đánh hai đoạn vào tay hai cái bóng đen làm rơi dao. Thầy An nói:

– Bọn mày ỷ có bùa che mắt nên không sợ gì!

Nói rồi Thầy An thủ thế, nhảy tới đạp một tên. Rồi nói:

– Còn thằng đít to, nhảy làm sao? Ngon, nhào tới đây!

Nó thấy bị sỉ nhục nên nhào tới, vận ngải đánh Thầy An. Thầy An trở người né đòn, rồi lách người ra sau cà khịa:

– Xem chiêu Hầu Tử trộm đào!

Đá một cái vào mông tên bóng đen rồi trở người nhanh nhẹn, chưởng vào ngực tên đó. Lúc này, Thầy An mới giật mình vì đó là… nữ.

Thầy An lùi lại, bỡ ngỡ vì biết cái bóng đen bị đá văng ra là bà giúp việc. Còn cái bóng đen này Thầy An tưởng là đàn ông. Khi biết là nữ, Thầy An ngại vì những gì trêu đùa nãy giờ.

Lúc này, cái bóng đen ngã kia nhảy tới, cướp lấy cục màu đen rồi ném cho cái bóng đen là nữ kia chạy. Nhưng Thầy An biết cục đó vẫn trong tay bà giúp việc, nên đuổi theo, mặc kệ cái bóng đen nữ kia.

Thầy An chạy theo qua hai đoạn đường thì chạy đến ngã tư. Thầy An chả thấy đâu nữa vì ngã tư này ít người qua lại, lại vắng, nên không biết tìm sao. Lúc này, hai kẻ đó gặp lại nhau rồi núp ở ngoài bụi sậy xem tình hình. Rồi một tên làm bùa gọi quỷ đến – là Ngạ Quỷ hai sừng.

Thầy An lúc này vẫn đang tìm đường về, thì con Ngạ Quỷ hai sừng từ trên cây bò xuống. Lúc này, cái chuỗi chuông rung lên. Thầy An hiểu sắp có quỷ ma gì xuất hiện rồi. Thầy tự nói:

– Trời ơi, ở đâu mà ma quỷ tùm lum vậy? Đi đâu cũng gặp, riết rồi như Conan vậy…

Thầy An lắc đầu khó hiểu, đang đi về phía trước thì nó nhảy bổ ra. Thầy An giật mình hét:

– Đụ mẹ! Giật mình…

Nhìn lại là quỷ. Nó vẫn đứng đó nhìn Thầy An. Đầu nó nghiêng qua nghiêng lại, nhìn thầy. Lúc này, cái bóng đen trong bụi sậy đọc chú, làm con quỷ mắt lé sáng lên rồi nhảy vào người Thầy An.

Thầy An trở người, lách qua, chạy ra phía xa. Nghĩ trong bụng:

– Trời ơi, giờ không đem kiếm hay đao. Đặc biệt không đem viên bùa chú gì cả. Giờ không biết phải làm sao…

Thì nhớ lại: mình có đem sợi chuỗi dài xanh ngọc. Thầy An liền lấy ra, quấn vào tay trái. Tay phải quấn chuỗi chuông vào các ngón tay như găng tay, rồi thủ thế, rồi đọc bùa, rồi nhào vào đánh con quỷ.

Thầy An đấm con quỷ như một cái bao cát. Miệng Thầy An đọc bùa, tay thầy đánh. Thầy An nói:

– Tụi mày xem thường tao quá đi à. Con này chả là cái gì đâu!

Đấm một hồi, con quỷ như bị đánh cho tan rã. Thầy An hoàn toàn trên cơ con quỷ này.

Thấy bất lợi, hai cái bóng đen tìm cách chạy. Nhưng kỳ lạ: bọn họ chạy rất nhanh mà cỏ sậy chả có tí động nào cả…

Lúc giải quyết con quỷ xong, Thầy An cũng biết mình bị lạc đường. Nên thầy nhìn sao trời, đi từ từ cũng ra quốc lộ. Rồi bắt xe Grab chạy về lò thiêu, rồi lấy xe máy trong bụi chạy về nhà.

Thì… trời đã sáng.

Lúc này, thầy An nhìn căn nhà đầy quỷ khí. Một luồng hơi lạnh như có ai đó vừa lướt ngang qua mặt. Thầy An thở dài, rồi đi vào nhà. Vừa bước qua bậc cửa, một tiếng gió rít khe khẽ vang lên từ phía sau, nhưng không ai để ý.

Thầy An gặp cha mẹ và vợ thầy. Gia đình Hoàng đang ngồi uống nước, tính đưa cốt Hoàng về nhà, rồi làm đám ma chay, cúng linh hồn Hoàng.

Tú thì đang ngồi một góc, ôm di ảnh Hoàng. Mặt như người vô hồn, ánh mắt trũng sâu, trắng dại, như thể hồn cô cũng đã theo xác Hoàng mà rời đi.

Lúc này, thầy An đi vào, ông Mười hỏi:

– Con đi đâu khuya giờ vậy?

Thầy An nói:

– Con lên chùa cúng Phật, hồi hướng cho Hoàng.

Ông Mười và cha mẹ thầy An, vợ thầy An, nhìn thấy quần áo thầy dơ bẩn, lấm lem bùn đất; biết là thầy đã gặp chuyện, nhưng cũng không tiện hỏi. Thôi thì để sau. Vợ thầy An liền đi lấy quần áo cho thầy tắm.

Thầy An đi vào nhà sau, đi qua gian bếp thì thấy bà Mười đang cùng bà giúp việc. Trong ánh đèn vàng leo lét, thầy An liếc qua, bắt gặp ánh mắt của bà giúp việc — ánh mắt như một con rắn rình mồi. Mắt không chớp, trắng dã. Thầy không nói gì, nhưng trong lòng lạnh đi một nhịp. Vẫn lặng lẽ đi tắm.

Khi nước lạnh trút lên người, thầy An nhớ lại chuyện khuya qua, nhớ ánh mắt đó. Thầy biết… bà giúp việc đã cướp được cục đen xì ấy. Cục ngải quỷ.

Thầy An khẽ nói với vợ:

– Để ý bà ta cho kỹ.

Lúc này, thầy An trầm ngâm suy nghĩ, rồi bảo vợ và cha mẹ dọn ra ngoài nghỉ tạm.

– Sắp tới sẽ không ổn đâu...

Thầy biết rõ, cục màu đen ấy là ngải quỷ, đã ăn tim Hoàng, khiến Hoàng chết vào giờ xấu. Còn thêm nữa, Hoàng chết mà oán khí dày đặc đến mức nhang tự tắt, gương nứt vỡ… như thế sẽ rất khó nói được chuyện gì.

Đến trưa, gia đình thầy An dọn ra ngoài ở, bất chấp sự ngăn cản của ông Mười — nhưng không được.

Đến khuya, thầy nhắn tin cho ông Mười chạy xe ra khách sạn. Gặp nhau trên phòng, cùng gia đình thầy An ngồi xuống, thầy An kể hết toàn bộ câu chuyện cho ông Mười biết.

Lúc này, ở nhà, Tú ngủ say vì quá mệt và nhớ Hoàng. Dù ngủ, miệng vẫn thều thào gọi tên Hoàng.

Bỗng trong giấc mộng, Hoàng trở về. Tú gặp Hoàng, thấy Hoàng, nhào tới ôm — nhưng ôm không được. Giữa hai người là một đám lửa bùng cháy. Da thịt Hoàng rộp lên, miệng máu tuôn, lửa liếm quanh hốc mắt trống rỗng.

Tú khóc không ngừng.

Sống đã không được bên nhau.

Đến trong mơ, cũng không thể chạm.

Cô thấy Hoàng đau đớn. Cô đau như đứt từng khúc ruột. Tú gào trong lửa:

– Làm sao cứu được anh!?

Hoàng nhìn Tú, giọng khò khè vọng ra từ họng bị thiêu:

– Thầy An… hại anh. Hắn yểm bùa, giết anh… vì hắn thèm khát em. Hắn muốn luyện em thành bùa…

Tú sửng sốt. Nhưng vì quá yêu mà mù quáng, cô nghe theo lời Hoàng. Hận thù dâng lên trong lòng. Quyết phải trả thù thầy An, dù chưa hiểu đầu đuôi.

Linh hồn Hoàng chỉ cho cô cách luyện bùa.

– Bùa này sẽ khiến thằng thầy đó mù… điếc… Em hãy dùng máu mình để trả thù cho anh.

Nói rồi tan biến.

Tú bừng tỉnh. Mồ hôi đầm đìa, tim đập như trống làng. Bên cạnh là một cục màu đen thui, ươn ướt như thịt thối.

Cô nhặt lấy, run rẩy.

Rồi lấy dao rạch tay. Máu chảy vào hộp, đỏ sẫm, hòa với mùi tanh tưởi. Cô làm đúng như những gì linh hồn Hoàng chỉ.

Cùng lúc đó, thầy An đang ngồi bàn tính với ông Mười. Bỗng máu từ tai trái chảy ra. Thầy An ôm đầu, la thất thanh:

– Trời ơi! Sao thế này? Tai tôi... sao thế này trời ơi!?

Miệng méo, giọng nghẹn. Rồi đột ngột, thầy không nói được nữa. Đau đớn vô cùng tận. Hai mắt co giật, rồi một bên trắng đục như phủ sương.

Thầy hoảng loạn. Ú ớ, không nói được. Người xung quanh nói gì, thầy cũng không nghe. Một bên mắt đã mù.

Cơn sợ hãi vây lấy cả căn phòng.

Lúc này, ở phòng bà giúp việc, từ bức tượng Phật Mẫu Vô Diện, phát ra ba câu nói lập đi lập lại, vang như vọng từ đáy địa ngục:

“Máu đã mở cửa...”

“Quỷ đã thức dậy...”

“Kẻ chạm vào oán linh… sẽ trả bằng máu…”

Bên dưới tượng là một thau máu lớn, tanh nồng, nổi váng. Bà giúp việc đang quỳ lạy, mặt đầy máu khô. Hai mắt bà trợn ngược, miệng cười, miệng khóc, vừa lẩm bẩm:

– Mẫu đến rồi… Mẫu mở mắt rồi…nói 3 câu âm thanh như vọng ra từ địa ngục âm ti.

"Ta độ người, mắt không thấy điều ác.

Ta độ người, tai không nghe điều thị phi.

Ta độ ngươi, miệng không nói ác ngữ..."

Càng nói, càng vang vọng từ bên trong gương mặt khuyết. Có một sức hút kỳ lạ, như xoáy tròn từ vực sâu địa ngục, hút hết thau máu vào trong. Bức tượng rung lên bần bật; ánh đèn trong phòng chớp liên tục như sắp nổ.

Lúc này, Tú cũng đã làm xong bùa.

Thầy An bất tỉnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong mê loạn, thầy thấy Hoàng. Gương mặt Hoàng tái nhợt, thịt rịn nước vàng, giọng nói vỡ vụn như vọng qua hàng trăm lớp vải liệm. Hoàng kể hết cho thầy An biết: chính bà giúp việc và một kẻ — Hoàng không thể nói tên — đã giả làm Hoàng để lừa Tú. Chúng khiến cô làm bùa yểm thầy An.

Vì máu của Tú là cực âm: sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm... nên cực quý, cực độc. Dùng máu ấy luyện bùa có thể khiến một thầy pháp như thầy An tàn phế.

Thầy An hiểu mọi chuyện. Nhưng giờ, mắt mù, tai điếc, miệng câm. Thầy như kẻ bị bào mòn sinh lực, không thể động tay, động chân, chỉ còn nội lực yếu ớt níu giữ ý thức.

Giật mình tỉnh lại, thầy viết ra giấy cho mọi người đọc:

"Bà giúp việc kia lợi dụng Tú, làm bùa hại tôi."

Ông Mười đọc xong, tức giận bừng bừng. Không ai cản được ông. Ông phóng xe về nhà như kẻ điên, miệng la lớn:

– Bà ta hại chết Hoàng, giờ còn dám đụng vào con gái yêu của tôi... Không thể tha!

Thầy An dù mù một bên, tai điếc, miệng câm... nhưng vẫn cố ra hiệu cho vợ lấy xe chở về.

– Phải cản ông Mười... nếu không, ông ấy sẽ chết mất!

Vợ thầy An dìu chồng xuống lầu, đưa lên xe. Thầy An trong tâm lẩm bẩm đọc chú, truyền bùa hộ thân cho vợ. Trên đường đi, vợ thầy luôn nghe thấy những tiếng hét thất thanh:

– Đừng chặt tay tôi!

– Đừng giết tôi!

– Đừng mổ bụng tôi!

– Đừng cắt mũi tôi...

Tiếng trẻ sơ sinh khóc ngằn ngặt, tiếng người già rên rỉ, có tiếng người phụ nữ la lên như đang bị thiêu sống. Không gian rung lên từng hồi như có ai cào móng vào màng nhĩ.

Cô sợ chết khiếp, nhưng vẫn cố giữ vững tay lái. Hai bên đường và sau xe, cô thấy loáng thoáng những bóng đen đuổi theo. Một bóng xô vào đầu xe, một bóng bám sát sau, cố bẻ tay lái về hướng xe tải...

May thay, thầy An đã kịp đặt bùa hộ thân cho vợ, khiến đám âm binh không thể xâm nhập. Nhưng chính thầy đang rỉ máu ở tai, mắt, ngực... Quỷ Mẫu Vô Diện đang từng bước đoạt lấy linh hồn ông.

Trong xe, thầy An kìm nén đau đớn, tâm chú niệm pháp giữ mình và vợ. Ông biết: hiện tại chỉ đủ lực để làm phép hộ thân cho một người. Và ông chọn... bảo vệ vợ.

Còn ông Mười, đã về đến nhà.

Ông lao vào như cuồng nhân, hét lớn:

– Bà Mai đâu?! Bà Mai đâu rồi!?

Ông đập cửa phòng bà giúp việc — lạnh như đá băng. Chạm vào một cái, tay chân ông tê cóng, nổi gai ốc.

Lúc này, bà Mười bước ra, giọng dửng dưng:

– Anh làm gì vậy? Hét toáng cả lên, người ta cười cho.

Ông Mười hỏi dồn:

– Bả đâu? Bé Tú đâu?

Bà Mười chậm rãi nói:

– Bả đi chợ. Tú... còn trong phòng mà.

Ông Mười hốt hoảng mở cửa phòng con gái. Trống trơn. Cô không có trong đó. Căn phòng lạnh như có sương mù bốc lên từ đất.

Ông quay lại, mắt trợn:

– Bé Tú đâu rồi!?

Bà Mười giả vờ:

– Ủa, còn nãy nó ở trong phòng mà...

Ông Mười như phát điên. Ông kể lại toàn bộ sự thật thầy An vừa nói. Bà Mười ngạc nhiên giả vờ, rồi chép miệng:

– Anh nghĩ lại coi... hay là tại nó hại Hoàng thiệt nên giờ bị quả báo? Em thấy thầy An giờ mù, điếc, câm... chẳng lẽ không phải trời phạt?

Bà ta bắt đầu đẩy ông Mười nghi ngờ ngược lại về phía thầy An. Giọng bà nhỏ nhẹ, nhưng như có dao ẩn trong lời.

Trên xe, thầy An niệm chú, nhưng đầu óc đau như có ai gõ từng hồi. Từng dòng máu rịn ra từ mắt, mũi, tai... như linh hồn đang bị bóp nát.

Thầy An nhớ lại ánh mắt bà Mười. Nhớ lại buổi tối ở lò thiêu: kẻ bị ông đánh trúng tay — có vết đỏ. Bà Mười dù che đậy kỹ, lúc tiễn gia đình ra cổng vẫn để lộ vết bầm.

Chính bà ta! Là bà Mười!

Bà ta đã thông đồng với bà Mai từ đầu.

Ông Mười... đang gặp nguy hiểm!

Thầy ra hiệu cho vợ chạy thật nhanh!

– Chạy! Ổng sẽ chết mất!

Vợ thầy An rồ ga, xe lao đi 80km/h, bánh xe bốc khói.

Vừa đến nhà, họ thấy ông Mười đã gục. Miệng ói máu. Mắt trợn lên, máu trào ra như suối.

Ông Mười kêu lên:

– Chạy đi... An... chạy tìm Tú... dẫn nó chạy xa đi... nếu không, chết hết!

Lúc này, bà Mười đã lột mặt nạ.

– Tao đợi ngày này... lâu lắm rồi.

Bà đọc một đoạn chú tà. Cả gian nhà rung chuyển. Quỷ khí hiện ra như màn sương đen dày đặc, có bóng người trườn bò, thè lưỡi dài liếm vách.

Bên ngoài không còn nghe được tiếng mưa nữa — mọi âm thanh bị phong bế. Không một tiếng động.

Vợ thầy An rùng mình:

– Em không nghe gì nữa... Lúc nãy trời mưa lớn lắm mà...

Nhưng vào đây... vẫn thấy mưa rơi, mà bên trong... im như cõi chết.

Ông Mười lết dưới nền, miệng chảy máu, nói như khóc:

– Sao bà ác vậy... tôi là chồng bà... nó là cháu bà... Tú là con gái bà... mà bà... bà làm thế với chính máu mủ nhà mình...

Thì bà Mười nói:

– Tao chả cần đứa nào cả. Nó, hiện tại đang bị Sư Mai tế ở trong cho Mẫu kìa!

Lúc này, bà Mai mở cửa phòng bước ra. Mọi người thấy được Tú đang ngồi, gục mặt xuống, cả hai dơ tay lên và nói:

– Chỉ có Mẫu là duy nhất! Tao cần Mẫu che chở, chứ không cần chúng mày. Chúng mày sẽ là vật hiến tế cho Mẫu, và tất cả chúng mày... sẽ bị lãng quên vĩnh viễn. Bởi Mẫu!

Lúc này, cô Tú đã tỉnh lại – do Hoàng cố gắng thoát ra từ chiếc nhẫn thầy An đang đeo – và gọi tên Tú.

Hoàng hiện ra, ai cũng thấy, bị giam bên trong kết giới của Mẫu Vô Diện. Nó như một địa ngục âm ti vậy. Âm khí nhiều vô cùng. Hồn ma có thể hiện hữu như người, mà không còn là vô dạng vô tướng.

Hoàng hét lớn, kêu gọi:

– TÚ! TÚ!!!

Tú, lúc này, ở trong phòng tế đã nghe. Tú mở mắt ra, mơ hồ, nhưng cố gắng thoát ra. Thì lại nghe giọng của bà Mười:

– Thằng An đó... giờ là thứ phế nhân! Nó đã bị Mẫu lấy mất mắt, tai, miệng. Nó chả làm được gì ngoài chờ chết!

Bả cười như điên dại:

– HAHAHAHAHA!!!

Không gian lúc này càng nặng, quỷ khí, tử khí, quỷ nhi, và linh hồn của những người từng bị hiến tế cho Mẫu đã bị Mẫu lôi về từ cõi âm ti và đang hiện diện ngay trước mặt thầy An cùng mọi người.

Thầy An lúc này lấy trong người ra hai lá bùa. Dùng ba năm tuổi thọ của mình, dán lên đầu vợ để cô có thể an toàn khỏi quỷ ma. Thầy An lúc này chả còn biết phải làm sao...

Thì Hoàng thông linh nói với thầy An:

– Tôi sẽ làm mắt cho An, làm tai cho An. Hãy nhìn bằng mắt linh hồn của tôi!

Hoàng dựa vào người thầy An rồi chia sẻ tầm nhìn của người âm cho thầy. Mọi thứ hiện ra là một màu xanh nhợt nhạt.

Thầy An liền rút đao, lao tới phía hai người, định cứu ông Mười.

Nhưng bà Mai sai quỷ ma của Mẫu Vô Diện nhào ra cản lại.

Thầy An lúc này như một đao phủ, chém giết quỷ ma. Đao của thầy An là lưỡi đen tuyền, trên đao có những tia đỏ chạy dọc như sấm sét. Một bên đao có những câu bùa chú được khắc lên.

Khi đao chém vào linh hồn ma quỷ – bọn chúng tan thành tro bụi...

Lúc này, bà ta đi lùi về phía sau, tay giữ chặt lấy ông Mười. Bà ép ông ăn ngải, nếu không… sẽ giết Tú.

Thầy An cùng Hoàng lập tức nhào tới phía bà ta thì bà Mai xuất hiện, chắn lại. Mặt dây chuyền bà đeo sáng lên, khiến lưỡi đao không chạm vào người bà – toàn bộ lực đao đều bị đẩy lùi.

Thầy An nghĩ trong bụng:

– Mặt dây chuyền này… đúng là quái dị! Chém như vậy mà không ăn thua. Thử lại xem sao…

Thầy cắt tay, bôi máu lên cây đao, rồi lao tới chém tiếp.

Lần này… chém xuyên được, nhưng không thể gây thương tích cho bà ta.

Thầy An hiểu – bà ta có Quỷ Mẫu che chở, nên đao không thể tổn hại đến bà. Thầy liền vẽ chữ bùa tổ truyền lên tay, bôi máu, rồi đấm thẳng một phát vào bà.

Phát đấm đó có tác dụng.

Bà ta bị trúng, tuy không bầm ngoài da, nhưng chỗ trúng bị tổn thương sâu đến linh hồn.

Thầy An tiếp tục đẩy lùi bà ta, ép sát qua vách, rồi nhào tới chỗ ông Mười.

Nhưng đúng lúc ấy, Hoàng vì thấy Tú gục ngã, liền phân tâm, không nhìn phía trước. Thầy An bị bùa đánh trúng, ngã ra ngoài. Linh hồn Hoàng cũng bị đẩy ra, còn thầy An nằm gục bên cầu thang.

Bà Mười tiến tới, sờ mặt thầy An, nói:

– Không phải mày chửi tao ở cái lò thiêu xác sao? Giờ sao… không chửi nữa đi?!

Ông Mười lúc này đã bị ngải khống chế, trở nên như người vô hồn, mắt trắng dã, đứng yên một góc.

Bà Mười đi tới, tát thầy An một cái. Thầy không nhúc nhích, vì đã bị bùa của bà ta khống chế toàn thân.

Hoàng bị quỷ nhi giữ lại, không làm được gì, chỉ biết gọi tên Tú liên tục.

Lúc này, bà ta mới thú thật:

– Tao không phải con Ngọc. Tao là… Huỳnh Giai. Tao thù cái nhà này! Con Ngọc đã chết... khi sinh con Tú này, là tao giết nó! Tao bắt hồn nó cho quỷ ăn. Sau khi sinh con xong, nó được chuyển đến phòng hồi sức… tao đã giết nó chết bằng bùa của Mẫu cho tao. Tao hứa với Mẫu… 23 năm nữa sẽ hiến tế con Tú để Mẫu ăn. Đổi lại, Mẫu sẽ cho tao tài phép, sự sống trường thọ… và tao sẽ được ở bên Mẫu vĩnh viễn.

Thầy An nghe hết toàn bộ…

Tú cũng nghe được…

Và biết rằng – kẻ đã nuôi nấng mình suốt đời trong hình hài của mẹ – không phải là mẹ, mà là một linh hồn xa lạ, một kẻ độc ác vô cùng.

Hoàng gọi tên Tú mãi. Bà ta thấy phiền, liền sai quỷ nhi:

– Đem linh hồn thằng Hoàng cho bà Mai! Đưa vào mặt dây chuyền, cho quỷ ăn đi!

Lúc này, Tú đang cố thoát ra.

Bà Huỳnh Giai, trong thân thể bà Mười, uốn éo… khoe ra sự “xinh đẹp” mà Mẫu ban cho – như kẻ dại điên. Bà ta lấy máu vẽ lên mặt mình. Nhìn bà lúc này, thật sự trẻ lại, như mới ngoài hai mươi tuổi. Không còn là người đàn bà 57–58 tuổi nữa.

Bà sai quỷ nhi tiến tới, muốn bắt vợ thầy An hiến tế luôn.

Nhưng vợ thầy An không bị động tới, cũng không ai chạm được, vì đã được yểm bùa – loại bùa thầy An dùng ba năm tuổi thọ đánh đổi.

Song, sót xa hơn, là vợ thầy An phải chứng kiến cảnh chồng mình bị đánh đập dã man.

Lúc này, bà Huỳnh Giai ra quyết định cuối cùng – hút lấy linh căn, nguyên căn của thầy An, bằng cách... (đoạn này không kể, vì khó nói).

Tú đã tỉnh lại, thoát khỏi khống chế. Có thể là tình yêu đã cho cô sức mạnh vượt giới hạn.

Tú vùng ra, bò ra đến cửa, chứng kiến toàn bộ hành động kinh hoàng của bà Huỳnh Giai trong thân xác người mẹ mình. Nhưng giờ… đó không còn là mẹ nữa. Bà ấy… đang cọ xát thân thể thầy An…

Hoàng lúc này, đang bị mặt dây chuyền hấp thụ, thấy Tú thoát ra được, liền hét lớn:

– Em hãy… giải bùa cho An! Kẻ đứng sau tất cả… là bà Giai! Bà ta chiếm xác của mẹ… hại thầy An… bà thông đồng với bà Mai giúp việc… để… để…

Chưa kịp hết câu, Hoàng bị mặt dây chuyền hút trọn linh hồn.

Bà ta… đã bắt đầu cởi đồ thầy An, định “hành sự”.

Vừa cởi được áo, bà ta liếm môi, rồi thì thầm:

– Cơ thể luyện võ như vầy… đúng là của một đứa ngon lành...

– Nếu như tao là người thường... và cùng thời đại với mày...

Tao đã yêu mày mất rồi.

Nhưng giờ... mày sẽ là căn nguyên cho tao hấp thụ.

Lúc này, Tú suy nghĩ:

– Giải bùa sao giờ? Mặt đầy hoảng hốt.

Chợt nhớ lại – Yểm cho mắt mù, tai điếc, miệng câm...

Vậy thì... chỉ cần phá lá bùa hình nhân đó, chắc chắn thầy An sẽ được giải!

Suy nghĩ vậy, Tú liền làm ngay – phá hình nhân!

Nhưng...

Tú nhận lại y hệt những gì thầy An đang phải chịu:

Mắt mù, tai điếc, miệng câm.

Cô đau đớn lết ra khỏi phòng.

Hoàng lúc này đã bị hấp thụ gần như toàn bộ, chỉ còn lại một vía sót.

Vía đó lao vào người Tú.

Tú ngất đi.

Bên trong –

Bà ta sắp làm chuyện đó với thầy An.

Thì đúng lúc ấy, thầy An lấy lại được giác quan!

Anh bật dậy, hất tung người bà ta lên, rồi phá bùa, nhảy lùi ra ngoài,

nhặt lấy đoản đao, tay còn run, nhưng mắt đã tỉnh táo.

Quần áo sọc sệt, thầy An chỉnh lại áo quần,

Miệng vẫn cà khịa:

– Dù đẹp đó… ngon đó… nhưng là thứ tà đạo!

Làm gì có cửa chiếm được thân thể ta?!

Thứ quỷ ma dơ bẩn… chịu chết đi!

Bà Huỳnh Giai gào lên,

Gọi đám ma quỷ xông tới tấn công thầy An.

Bà ta chỉnh lại váy áo,

Lấy lá bùa nhét vào miệng ông Mười, miệng đọc chú.

Từ miệng ông Mười...

Máu bắt đầu trào ra.

Một trái tim – còn đập nhẹ –

Chòi ra... rơi vào tay bà ta.

Bà bỏ vào miệng, nhai nuốt... ngon lành.

Ông Mười đổ gục, tắt thở ngay tại chỗ.

Ánh mắt bà Mai giúp việc lúc này...

Nhìn bà Huỳnh Giai rất lạ.

Miệng...

nở nụ cười bí ẩn.

Thôi, kể đến đây thôi nhé!

Xin lỗi các bạn, mình có thể sẽ dừng câu chuyện một – hai hôm vì mình có việc.

Nhưng mình sẽ lên truyện sau ạ.

Mình rất vui nếu như được các bạn bình luận về câu chuyện.

Nếu như các bạn mới xem truyện lần đầu, có thể tìm lại phần truyện Ma-Da – Quỷ Nước để xem.

Đó là một phần truyện hay cực kỳ về Thầy An, có cả thông tin – địa chỉ của Thầy An.

Ạ, những truyện mình kể đều là chuyện có thật 100%.

Nếu bạn tin có ma quỷ, thì câu chuyện là thật.

Nếu bạn không tin, thì hãy coi câu chuyện là giả, đọc cho vui vẻ – hoan hỷ nhé.

Mình rất vui vì được chia sẻ những câu chuyện hay về Thầy An và Thầy Chín Báu!

Tạm biệt mọi người!

Và sắp tới, mình sẽ thử làm một đoạn đọc truyện bằng giọng AI,

để các bạn có thể nghe thay vì phải đọc ạ.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Câu Truyện: Quỷ Nước Ma Da .phần 1. Tam Giáo Đồng Nguyên.

# **Affiliate thị trường tiền điện tử - Tại sao không?**

TRUYỆN-Ma( Con-ơi-Mẹ-Đau).MẫuVôDiện)(Oán Linh-Quỷ thai.) phần 2.

CÂU TRUYỆN [ MADA-QUỶ NƯỚC ( QUỶ NƯỚC KHIỂN THẦN TRÙNG PHẦN 2.

Truyện ma ( con ơi mẹ đau) (Oán Linh- Quỷ thai) bùa chà~ bùa thái. Quỷ ngải nhập xác.

Truyện MaDa-QuỷNước (diệt trùng vây khốn Diêm la biển) phần 4 hồi kết.

Thầy 7 chuyện chưa kể