CÂU TRUYỆN [ MADA-QUỶ NƯỚC ( QUỶ NƯỚC KHIỂN THẦN TRÙNG PHẦN 2.
Câu chuyện này là phần nối tiếp của truyện: "Mẹ Con Ma Da"

Lần này là một chuyến hành pháp đầy gian truân, khi thầy Hai An giúp đỡ cho gia đình ông Hai Tuấn, ở xã Tam Giang Tây, huyện Ngọc Hiển, tỉnh Cà Mau.
Chuyện xảy ra ở khu Cả Chồn Nhỏ, sát vách giữa hai huyện Năm Căn và Ngọc Hiển, nơi có con sông Lớn Cả Nẩy – nước xiết, đục ngầu, từ lâu vốn đã mang tiếng là rừng thiêng nước độc.
Đây là trận bắt quỷ nước đầy hiểm nguy, nơi không chỉ có máu và bùa, mà còn là nơi diễn ra cuộc độ hóa mẹ quỷ, giúp bà buông bỏ chấp niệm oán hờn, hướng về con đường siêu thoát…
Câu chuyện bắt đầu...
Nối tiếp phần trước — sau khi thầy Hai An ra tay giải cứu bé Uyên khỏi ma da, trị được quỷ đầu xanh, đuổi vong nhập xác, rồi kịp thời cứu sống vợ ông Hai Tuấn, thầy cùng người nhà vớt xác ông Tuấn dưới đáy sông Cả Nẩy lạnh ngắt. Chính tại đó, thầy đã gặp Hà Bá, và được Hà Bá kể về lần chạm mặt quỷ nước – một thứ tà linh còn Hơn cả quỷ dữ, đã khiến vùng sông nước này đổi sắc.
Khi đám tang xong xuôi, thầy chỉ để lại một lời nhắn:
> “Phải tìm bốc cốt người mẹ tiền kiếp của bé Uyên... Như đã hứa.”
Rồi xin phép ra về, tay xách theo một bịch dưa cải muối — thứ duy nhất thầy xin, vì thầy không nhận tiền công từ gia đình. Vì thầy làm phước.
Câu chuyện tưởng đã khép lại… nhưng ai cũng biết, Quỷ Nước chưa diệt thì vẫn còn Oán Nghiệt Xảy ra .
Chuyện tiếp tục.
Thầy An về được hơn 2 tuần thì nhà ông Hai Tuấn lại chạy lên tìm thầy thêm một lần nữa. Lúc đó, thầy không có ở nhà vì đi qua Phú Tân cúng động thổ cho vựa hải sản của chú Huỳnh Sự, còn cha mẹ với vợ thầy thì về bên ngoại chơi, nhà khóa cửa im lìm.
Ba người trong gia đình ông Hai Tuấn ngồi ngoài hàng ba đợi từ lúc trời còn tờ mờ đất đến tận chừng mười giờ sáng. Có người đi ngang thấy lạ, ghé hỏi sao ngồi hoài vậy, thì họ trả lời là lên đây tìm thầy. Mà ở xóm này, ít ai biết thầy An làm thầy pháp – chỉ có một vài người trong họ hàng biết. Dân xóm nghe vậy đâm ra ngơ ngác, xầm xì. Vì họ cho là chùa nhà không thiêng vì thầy an còn quá trẻ chỉ 24 tuổi nên làm được gì.
Đến gần trưa thì cha mẹ thầy An về tới, thấy ba người ngồi đó mới hỏi han rồi biết thầy đi cúng cho người ta. Người lên tìm thầy kỳ này gồm có cô Út – từ đầu câu chuyện giờ mới nói tên – cổ tên là Nguyễn Phương Nhi, đi cùng ông Mỹ và ông Thuận.
Ba người mặt mày hớt hơ hớt hãi, chưa kịp uống ngụm nước đã dồn dập hỏi: “Chừng nào thầy Hai về vậy chú?”
Cha thầy nói: “Nó đi từ sáng, chắc cũng sắp về rồi.”
Vừa dứt lời thì tiếng máy xe gầm ngoài ngõ, thầy An vừa về tới. Mới bước xuống, ông Mỹ đã nhào tới, ôm lấy thầy mà khóc rống như cha chết mẹ chết:
> “Thầy ơi... con tui nó chết mất tiêu rồi thầy ơi… Chết thiệt rồi… nó cứng đơ, lạnh ngắt, mắt nó còn mở mà hồn đi đâu không thấy! Vợ tui giờ nằm thoi thóp, miệng cứ kêu trời gọi đất, nói có thứ gì đè lên đầu, ngồi trên ngực… nó thở không ra hơi! Thầy ơi… cứu dùm… cứu giùm tụi tui đi thầy ơi! Tui lạy thầy…”
Ổng vừa khóc, vừa ôm cứng lấy thầy An mà run như cầy sấy. Lồng ngực phập phồng, nước mắt nước mũi trộn chung. Giọng khàn đặc lại, như thể tim gan phèo phổi đều nghẹn trong cổ họng.
Thầy An vỗ nhẹ vai, trấn an:
> “Chú Mỹ… đừng khóc nữa… Thầy biết chú lo cho vợ con, nhưng bây giờ chú ráng bình tĩnh để kể rõ lại cho thầy nghe… có như vậy thầy mới tìm cách giúp.”
Cô Út Phương Nhi chen vô, mặt mày cũng tái mét như người sắp cảm:
> “Không chỉ vậy đâu thầy… còn má em… từ hôm qua bả nằm run cầm cập… tới sáng nay thấy ba em về, bả nói một câu: ba em nói ‘Chết hết… chết hết cả nhà rồi…’ – xong nằm im ru. Em lo quá, không biết làm sao, nên kêu anh Thuận chạy vỏ lãi lên đây. Tụi em đi đường sông cho lẹ…”
Nghe tới đó, sắc mặt thầy An chùng xuống. Trong bụng linh cảm có chuyện chẳng lành.
Thầy mới nói:
> “Chuyện không ổn rồi. Giờ thầy theo mọi người đi xuống dưới coi cho rõ ngọn ngành. Để còn biết đường tính , để thầy lo việc.”
Nói rồi thầy xin một ít tóc của cô Út, kẹp vào lòng bàn tay, lấy đồng tiền gieo quẻ. Vừa gieo xong thì sắc mặt thầy tái đi – quẻ lên là Hung sát đại họa. Không những thế, họa này… còn có phần dính tới chính bản mệnh của thầy.
Thầy nói với cha mẹ và vợ lấy đồ giúp thầy liền. Vì lần này, nếu chậm trễ, e rằng nhiều mạng người không qua khỏi.
Trước khi đi, thầy dặn vợ:
> “Đêm nay có nghe gì cũng đừng mở cửa, đừng trả lời tiếng gọi nào hết, nghe chưa? Đây, đeo lá bùa này… với chuỗi Từ Hàn anh đã trì chú có tổ sư gia độ trì khai quang…”
Chuẩn bị xong, thầy cùng cô Phương Nhi, ông Mỹ và ông Thuận xuống vỏ, chạy một mạch về lại xứ dưới. Trên đường đi, thầy hỏi:
> “Rồi... mấy bữa nay… có chuyện gì xảy ra? Nói cho thầy nghe hết.”
Cô Út Phương Nhi và ông Mỹ bắt đầu kể lại..
Sau 4 bữa thầy An về thì vợ chồng tui cũng về, nào tới cúng tuần thì sang đêm đó, đang ngủ thì tui nghe tiếng chim cú kêu dữ lắm. Tui đi ra nhà trước coi, mở cửa ra thì một luồng hơi lạnh như nước đá ào vô người tui. Lạnh thấu xương nhưng.Tui vẫn rọi đèn ra ngoài xem, đang lóng ngóng thì trong nhà nghe tiếng con gái tui la thất thanh. Nó la lên, như xé ruột xé gan:
“Cha ơi cứu con! Cha! Có quỷ! Cha ơi, cha ơi...!”
Tui giật mình chạy vô, chưa kịp đóng cửa thì có luồng gió lạnh quét ngang lưng. Lúc đó, tai tui còn nghe tiếng con gái gọi vọng: “Cha ơi...” mà tiếng yếu dần, mờ dần rồi tắt luôn. Tui run tay run chân, lao vô phòng, thấy nó nằm đó, người lạnh ngắt như băng đá, da thì trắng bệch, môi tím tái, mắt mở trừng trừng mà không chớp. Tui nhào tới ôm nó lên, người nó mềm nhũn như tàu lá mục, không còn chút hơi ấm nào. Tui gào lên gọi vợ:
“Bà ơi! Bà ơi ra đây coi con mình sao nè bà ơi bà ơi !”
Mà gọi hoài không nghe tiếng.
Tui hoảng quá, bồng con chạy ra thì thấy vợ nằm bên giường trước, người cũng lạnh toát, mắt nhắm nghiền, thở yếu lắm. Bả rên một tiếng rất nhỏ:
“Cứu em... anh ơi... cứu em…Quỷ..Anh ơi Cứu.”
Rồi im luôn. Tui đứng đó, ôm con, nhìn vợ, mà hai tay tui run như sốt rét, tim như bị ai bóp nghẹt. Tui bất lực... thiệt sự bất lực, thầy An ơi.
Nghe vậy, thầy An nói:
“Con gái anh bị quỷ bắt hồn rồi. Nó không vào nhà được nên giả tiếng chim cú để dụ anh mở cửa. Một khi anh mở, nó có đường vào.”
Tui gật đầu nói:
“Phải… tui nhớ bữa đó có dán lá bùa thầy cho hồi còn ở nhà mẹ tui, tui dán ngay cửa trước.”
Thầy An mới nói tiếp:
“Chính lá bùa đó cản nó. Nhưng khi anh mở cửa, nó vô được. Nó bắt hồn con anh rồi. Còn vợ anh… có thể lúc nó đang bắt tiếp thì anh vô kịp. Cũng có thể… nó còn để dành lại tính làm gì đó.”
Ông Mỹ nghe xong mà hai đầu gối muốn khuỵu xuống… trời đất như quay vòng vòng…nói vậy còn gì nữa đâu ...thầy ơi…khóc ngất lên.
Lúc đó, ổng chỉ gục đầu mà khóc nghẹn, tay run run bấu chặt nước mắt rưng rưng, Thầy An ngồi kế bên, mới khẽ hỏi:
– Rồi sau đó nữa... Chú Mỹ kể tiếp cho tui nghe xem...
Ổng lau nước mắt, giọng khàn như người kiệt hơi:
– Lúc đó tui rối quá thầy ơi, thiệt rối quá. Ở lại nhà thì tui không dám... Nó lạnh, nó tối, nó có cái gì đó... âm âm...xào xạc nghe như nước lũ về vậy tui cũng ko rõ nước từ đầu chảy mà nhà tui bắt đầu có nước ngậm ngang chân rồi và rồi Tui nghe tiếng gió ngoài vườn mà nó rít lên từng hồi và có người đang cười khanh khách sát bên lỗ tai... Mà đâu phải cười thường... cái tiếng đó... nó vừa như con nít, vừa như đàn bà già, mà nó vang vọng ù hết cả tai tui..
Tui ớn lắm, hoảng loạn, bất lực,vợ thì nằm vật vã trên giường thở yếu ớt , con tui thì nó nằm bất động như xác không hồn miệng há mắt mở to. Tui mới quơ lấy cái tượng Quan Âm Bồ Tát trên bàn thờ Phật... tui tin, chỉ còn Phật mới cứu được con tui. Tui quấn con bé vào cái mềm, bế nó đặt nó nằm trên chiếc xe đẩy cát đầu tui lúc này nhìn đứa con yêu quý ngừng thở lạnh như băng đang nằm trên chiếc xe đẩy ngày trước tui từng đẩy nó đi chơi mà đau đớn không thui tai vẫn nghe tiếng cười tiếng khóc của con tui và bọn ma quỷ. Còn vợ tui thì nửa mê nửa tỉnh, tui phải đèo lên lưng. Tui lấy cái túi vải , xé ra buộc vòng quanh người, rịt chặt vợ trên lưng, rồi đặt tượng Quan Âm vào bị đeo trước ngực, tay đẩy xe, miệng thì niệm Phật mà nước mắt không ngừng rơi.
Vừa mở cửa ra là tui nghe liền... tiếng cười... rồi tiếng khóc... nó như ở trong đầu tui, mà cũng như quanh nhà vậy... Tui quay đầu nhìn, thấy bóng người lấp ló sau mấy gốc cây rồi trên mái nhà có bóng con nít đi trên đó chạy giỡn, rồi cái giọng nói là tiếng nhỏ... con gái tui...
Nó nói:
– Cha ơi... cứu con... đau quá cha ơi... nó đánh con... con sợ...con sợ lắm cha ơi... Đau quá đi trời ơi"!
Trời ơi thầy... con tui đó, nó gọi tui, mà tay chân tui bủn rủn, lòng tui như bị ai bóp nghẹt! Tui nuôi nó mười tám năm, một bạt tai cũng không nỡ đánh, vậy mà giờ nghe tiếng nó bị hành, bị đánh đập, mà tui bất lực, không làm gì được... Trời lúc đó thì mưa tầm tã... nước ngập tới đầu gối... gió giật tới xiêu cả hàng dừa... giọng cười quái quỷ đó vẫn vang vọng tui sợ lắm thầy ơi
Tiếng cười, tiếng khóc cứ vang vọng bên tai... có lúc thì ở sát bên, có lúc như vang từ dưới chính dòng nước đang ngập tràn dưới chân tui.. Tui đẩy chiếc xe qua từng khúc đường trơn trượt, vợ tui trên lưng cứ rên rỉ:
– Anh ơi... con mình nó bị bắt rồi... quỷ nó bắt... em không chịu nổi đâu... em chết mất anh ơi...
Tui cắn răng, miệng niệm “Nam mô A Di Đà Phật”, vừa đi vừa trấn an:
– Không sao đâu... có cha đây, có anh đây... sắp tới rồi... cố chút nữa thôi...tui trấn an vợ mình và bản thân nhưng giọng con tui bị đánh đập vẫn la hét vang lên tui khóc trong đau đớn mà không làm gì được cả.
Hai tiếng đồng hồ, thầy ơi... hai tiếng đồng hồ dầm mưa, đẩy xe, cõng vợ, nước mắt chan nước mưa. Phải nghe tiếng con tui bị quỷ đánh đập và bọn nó cười thích thú tui đau lắm.Khi tới nhà má tui, người tui như rã rời. Tui quỵ xuống, la lớn:
– Má ơi... mấy chú ơi... cứu vợ chồng tui với...
Tui la đến khàn cả tiếng, mà mưa to quá... ai cũng ngủ... Cái tiếng gọi như tan vào mưa... cho tới khi cô út chạy ra mở cổng... Ổng khóc ngất lên vì đau khổ.
---
Lúc này, cô út ngồi sụp xuống, giọng run run, mắt đỏ hoe. Cô kể lại:
– Em mở cửa ra thì thấy... con bé nó nằm bất động... không còn thở nữa thầy ơi... nó cứng đờ, môi tím ngắt, mắt nhắm nghiền mà có vệt máu chảy dài từ khoé... Như nó còn khóc đến tận lúc lìa đời...
– Còn chị Mỹ thì hấp hối, miệng cứ gọi tên con... nói nhảm... gọi thầy, gọi Phật... rồi nói cứu con tui với....
– Còn ảnh... ảnh thì– cô út nghẹn lại – anh Mỹ ảnh nằm gục bên vũng nước, hai bàn chân máu chảy lênh láng... sau em mới biết là vì đường trơn, nước lên cao ngập lộ ảnh bấu mười đầu ngón chân xuống lộ để không trượt... móng gãy, thịt tứa ra từng mảnh...
Tới đây, cô út bật khóc nức nở. Thầy an nghe cũng nghẹn ngào đau sót.
---
Cô kể tiếp:
Lúc đó anh mỹ tỉnh dậy 2 chân đã rã rời ảnh cố lết về phía vợ con ảnh ôm lấy vợ rồi ôm lấy con trên chiếc xe đẩy khóc lóc van xin ảnh nói giờ ảnh xin đổi mạng mình với quỷ để quỷ trả lại con gái cho ảnh. Mà em lúc đó chỉ nghe thấy tiếng cười vang vọng em mơ hồ nghe được tiếng roi quất tiếng xương gãy tiếng như bị thứ gì đó đánh vào thân thể. Anh Mỹ lúc đó Hoảng lên với tay vào không khí khóc cố gắng quỳ lạy van xin gì đó mà không được anh nhào tới thì gục ra rồi ngất liệm. Em đưa anh ấy và vợ con vào nhà kêu mọi người ra tiếp em cõng họ vào nhà.
– Và Từ bữa đó má em đổ bệnh, yếu dần... không còn đi đứng được nữa. Má nói... "nhà mình sắp chết hết rồi". Ai nghe cũng ớn lạnh. Anh Mỹ không dám đem vợ con về nhà, sợ... sợ thứ gì đó nó còn bám theo...
– Còn xác con bé... má em nói thôi làm đám tang tại nhà má luôn... làm đơn sơ thôi... chớ bà nói: "Còn chuyện nữa sắp xảy ra... mần lớn rồi uổng công...".
Em mới hỏi:
– Má nói gì vậy?
Má em nhìn ra cửa, mắt dại đi rồi nói:
– Ba tụi bây về báo... nhà mình sắp chết hết rồi...
---
Nghe tới đó, – thầy Hai An – đã thấy bất ổn lắm rồi. Trong đầu thầy an bắt đầu nghi, đây không phải chuyện thường. Chắc chắn là quỷ bắt hồn, là vong oan, là thứ tà khí nặng nề nào đó đang đeo bám nhà này...
Mà lạ là, cái ngày thầy an lựa giờ liệm ông lão . tính rất kỹ lắm. Thầy an đã coi thiên can địa chi, thỉnh Sao Trời rồi mới làm. Không thể nào có trùng tang được. Vậy mà giờ... chết liên tục... toàn những người hiền lành, vô tội...
Thầy an tức... tức vì chưa hiểu được mối oan nghiệt này từ đâu ra.
Lúc gần tới nhà rồi, đi ngang khúc sông... đột nhiên... thầy an thấy một đôi mắt... đỏ máu... nhìn trừng trừng lên từ dưới nước, lạnh như băng đá!
Thầy an sững người níu mài... nhìn lại, thì chỉ còn mặt nước lăn tăn... Cô út ngồi kế bên hỏi:
– Sao vậy thầy?
Thầy nhắm mắt lại, nói:
– Không có gì... mình đi đi.lẹ..chút nữa đi. Sắp tới nhà rồi.
Chạy gần đến nhà rồi, vừa đến bến thì thầy An nhìn thấy một đôi mắt lấp ló dưới nước, ánh sáng le lói từ xa. Thầy quay lại, cô Út hỏi:
“Sao vậy thầy?”
Thầy An đáp:
“Không sao đâu, không có gì đâu, cứ đi lên đi.”
Nhưng lòng thầy bắt đầu lạnh ngắt.
Vừa tới cửa nhà, thầy đã thấy khí lạ. Tử khí ngập tràn, mùi tanh hôi pha mùi nhang khét. Thầy đi ngược ra sau, thấy luồng khí đen như khói đốt đồng quấn quít trên nóc nhà...
Tới đó, thầy mới dám khẳng định:
Nhà này... dính trùng tang thật rồi...
Nhưng trong lòng thầy vẫn nghèn nghẹn:
Tại sao lại trùng được... trong khi thầy đã... coi ngày... làm đủ lễ...? Phải chăng... có bàn tay của quỷ chen vào. Thầy níu mắt tức giận nắm chặt tay rồi đi vào nhà xem tình hình.
Lúc này ông Thuận lên tới kêu:
– Tui rước thầy tới rồi nè!
Nghe vậy mọi người đi ra. Bà lão cũng được mấy đứa nhỏ dìu ra, gương mặt tái mét, mắt trũng sâu, hai bờ vai rung rung như chịu không nổi cú sốc lớn. Bả nhìn thấy thầy An thì nhào tới, hai tay run run níu lấy áo thầy, miệng khóc nấc từng tiếng:
– Nhờ thầy... thầy tìm cách giúp nhà tui với... cháu tui chết rồi thầy ơi...
Tiếng khóc của bà như xé ruột xé gan . Thầy An cúi xuống, nắm lấy đôi tay già nua nhăn nheo của bà, nhẹ giọng an ủi:
– Bà đừng lo lắng. Con sẽ cố gắng hết sức, bà ngồi nghỉ đi nha.
Lúc đó, thầy đặt cặp đồ xuống, ngồi xuống ghế. Cô Trang đem nước ra mời. Thầy An nhìn một vòng nhà, rồi lên tiếng:
– Mọi người ngồi xuống dùm con một chút, ai bận việc gì thì cứ làm, ai rảnh thì con hỏi vài điều.
Mọi người gần như ngồi lại đầy đủ, vòng quanh thầy. Bấy giờ, thầy mới nhẹ giọng hỏi:
– Nhiều ngày nay, nhà mình còn thấy gì lạ không?
Chú Tư lên tiếng:
– Không có thầy, nhà bình thường à. Có nhà thằng Mỹ là xảy ra chuyện thôi. Vợ nó thì nằm trong phòng sau nhà dưới đó thầy...
Thầy An nghe vậy cũng gật đầu, giọng chùng xuống:
– Vậy thôi, không có gì xảy nữa hả?
Mọi người lắc đầu. Cô Trang chép miệng nói:
– Tội nghiệp nhà chú Mỹ thôi à...
Nghe vậy, thầy An đứng dậy:
– Thôi giờ ai làm việc nấy, tui đi xuống xem vợ chú Mỹ coi sao.
Nói rồi thầy bước ra sau. Trước mắt là một căn phòng lạnh lẽo, âm u, ánh sáng từ đèn chiếu vọt lên gương mặt người phụ nữ nằm co ro trên giường. Gương mặt chị ta trắng bệch, môi tím ngắt, hơi thở yếu ớt như chỉ cần một cơn gió thổi qua là mất.
Thầy An bước lại, bắt mạch. Hơi mạch đứt đoạn, cơ thể suy nhược trầm trọng. Thầy nhíu mài. rồi quay sang nói:
– Mạch yếu lắm. Cơ thể bị suy nhược, âm khí xâm hại dữ rồi. Để tui bốc một thang thuốc bổ, rồi lấy năm lá bùa này nấu với thuốc, bỏ vào ngâm, để nguội rồi uống. Uống cả thuốc lẫn bùa. Phải dưỡng lại phần hồn vía bị tổn, ít hôm sẽ khỏi.
Nghe vậy, ông Mỹ thở phào, hỏi nhỏ:
– Sao vậy thầy?
Thầy An trầm giọng:
– Vợ chú bị quỷ khí thấm vào cơ thể, tổn thương phần hồn, vía yếu nên mới ra nông nỗi này. Phải nuôi lại hồn, giữ cho vía không tản mới được.
Mọi người thở dài nhẹ nhõm, hy vọng le lói giữa khung cảnh tang thương.
Bất ngờ, người vợ ông Mỹ cựa quậy, thều thào nói:
– Thầy ơi... hôm đó con ngủ... con thấy ba ông mặc đồ giáp... tay cầm chùy gai, đeo xích, đi xuyên qua người chồng con... Con vừa ngồi dậy thì một ông thổi vô mặt con một cái...
Giọng chị lạc dần:
– Con không nhúc nhích được, ổng nói “bắt con mày rồi, tao sẽ bắt hết nhà mày”... rồi đi thẳng vô phòng con gái con .....
Thân thể con gái của con run lên:
– Ổng bóp cổ nó, lôi ra... tới cửa thì bị lá bùa trước cửa đánh trúng... một ông té xuống, buông tay con gái con ra... Con gái con sợ quá chui trốn dưới bàn...
Giọng chị nấc nghẹn:
– Ổng thò tay xuống bàn, lôi chân con gái con ra ngoài rồi ổng quay lại tính bắt luôn con cái ổng ngẩn lên thì thấy tượng mẹ Quan Âm nên ổng sợ... không dám bắt con nữa rồi họ lôi con gái con đi... nói “lần sau tao sẽ bắt mày”... lúc đó con không nhúc nhích được gì hết...
Khung cảnh lúc này lặng như tờ. Chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng khóc nghẹn ngào xen kẽ tiếng mưa ngoài mái hiên làm cho không khí càng thêm lạnh.
Nghe thế thầy an mặc kệ trời mưa to thầy an kêu chú Mỹ mượn xe ai chở thầy xuống nhà ông Mỹ
Thầy mới nói: “Thôi thì lấy xe ông Tư mượn đi cái, chút về.” Lúc đó cũng có ít người định đi theo, nhưng thầy kêu thôi, “Cô út với chú Thuận ở nhà bốc thuốc rồi nấu thuốc cho vợ chú Mỹ uống đi.” Nghe thế họ cũng ừ ừ ở lại. Cô út có vẻ không muốn nhưng cũng đành chịu.
Từ nhà mẹ chú Mỹ xuống nhà ổng khoảng ba mươi phút chạy xe. Đến nơi, thầy nhìn quanh, nhà cửa tiêu điều. Bàn thờ ông Địa Thần Tài bị phá, tượng bị bẻ. Vừa bước vô, thầy đã cảm giác ngay luồng quỷ khí còn vương. Ngước mắt nhìn lên cửa thì thấy lá bùa cháy còn phân nửa. Thầy trèo lên gỡ xuống, nhận ra đó chính là lá bùa thầy từng phát cho mọi người dán vào dao để canh con quỷ trong bụi tre.
Mà bùa cháy như vầy… thì con quỷ bắt hồn con chú Mỹ chắc chắn không phải dạng vừa.
Thầy mới đốt hương, đứng giữa sân, thỉnh chư vị khuất mặt gần đây hiện về giúp chỉ điểm. Nhắm mắt lại, thầy thấy một vị có dáng bộ đội Việt Nam mình. Thầy mới hỏi:
– “Cụ ơi, cho cháu hỏi, hôm trước ở đây xảy ra chuyện gì vậy cụ?”
Ông bộ đội mới đáp:
– “Hôm đó tui đang ngồi ở gốc cây ăn đồ cúng – vợ thằng Mỹ nó cúng tui. Ngồi ăn được chút thì khoảng 12 giờ khuya, trăng lên cao rồi, dưới mé sông xuất hiện một nhóm người… Trong đó có một con quỷ nước, cao lắm, mạnh nữa. Tui chỉ đứng trên bờ nhìn nó thôi mà thấy người mình còn run lẩy bẩy.
Nó nói gì đó với con quỷ đàn ông mặc đồ đỏ. Nhìn thì con đỏ yếu hơn quỷ nước, bụng nó còn thủng một lỗ lớn, máu đen cứ rỉ từng dòng. Hai đứa đó nói chuyện gì đó, rồi quỷ nước cho vong của hai ba đứa trẻ độ mười mấy tuổi cơ thể nó thấy gớm thiếu mắt lòi sọ lòi ruột. ruột lòi đụng đất, xác như bị trơn sì bọn nó chạy lên bờ. Bọn nó nhìn quanh nhà rồi lại chạy xuống nước.
Thấy quỷ nước kia tay múa chân rung, rồi từ miệng nó… nhả ra hai cái đầu lâu. Nó cầm hai cái đó gõ vào nhau mấy cái thì từ phía cuối cây đa to đằng kia xuất hiện ba con quỷ… to chà bá. Lúc tụi nó đi tới là gió thổi như bão tới, chó mèo trong nhà im re, không con nào nhút nhích gì. Con quỷ nước chỉ tay về phía nhà, rồi ba con kia đi thẳng vô.
Tui sợ quá nên núp đại, chỉ dám nhìn lén.
Con quỷ nước lấy đá chọi lên mái nhà, rồi giả tiếng chim cú kêu. Vậy là thằng Mỹ mở cửa ra. Bọn nó đi xuyên qua người thằng nhỏ, đi vào nhà…
Tới đây, tui không dám nhìn nữa. Nhưng lát sau thấy tụi nó lôi con gái thằng Mỹ đi ra sân. Giữa sân, tụi nó lấy chùy gai đánh con nhỏ. Con bé đau đớn, khóc lóc, van xin…
Còn con quỷ nước thì từ dưới sông đi lên, cùng con quỷ bụng thủng đó. Nó nắm tóc con bé hỏi: “Mày kể tên cha mẹ mày ra, không kể là tao đánh chết.” Mà con bé cứng miệng, không nói. Nó cứ khóc, kêu cứu, nhưng cha nó thì như không thấy gì, bất lực lắm… Tội lắm thầy ơi…
Tui là ma, mà còn yếu, không làm được gì, chỉ biết trốn, nhìn tụi nó hành hạ con nhỏ. Thấy đau mà không làm gì được… Khúc sau, thằng Mỹ đẩy vợ con ra, mà con quỷ nước thò tay vô móc con mắt con bé ra bỏ vào miệng ăn rồi nó thò ngón tay dài thòn vào hốc mắt móc lên xuống rồi con bé đau quá xin nó tha cho thì Nó hỏi: “Mẹ mày tên gì?” – Không nói – Nó bẻ từng ngón tay con bé, vừa đánh, vừa cười: “Hé hé hé…”
Con bé đau nhưng vẫn không khai ra cha mẹ nó.
Nó khóc… nước mắt chảy ròng, nhưng cứng miệng, không nói.
Thấy vậy, con quỷ nước mới thò ngón tay vô hốc mắt con nhỏ rồi kéo đi, nhảy xuống nước. Tiếng cười của tụi nó vang vọng giữa đêm khuya lạnh.
Sau hôm thằng Mỹ đi rồi, tụi nó có kéo lên phá nhà phá cửa, ban thờ banh hết. Tui yếu quá nên chỉ biết núp. Hôm nay thầy tới, tui mới kể được hết như vậy…”
---
Nghe xong những lời đó, thầy An đứng giữa sân, mà tay run lên vì câm hận. Đau cho đứa bé… nó chết trong đau đớn, bị tra tấn, hành hạ dã man, mà vẫn không khai tên cha mẹ. Nó chọn chịu đòn, chọn giữ mạng cho người thân mình… Con bé… đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, nhân hậu.
Thầy đau… Thầy giận…
Mà thầy cũng biết: con quỷ nước đó đã mạnh tới mức điều khiển được quỷ trùng, còn từng đụng độ với Hà Bá Thủy Thần. Nó không phải hạng quỷ vặt… Thầy biết nếu chỉ có một mình thầy, e là chưa đủ sức.
Thầy mới nói với mọi người: “Mai tui cho số điện thoại mai mọi người rước thầy tui xuống tiếp tui. Phải triệt con quỷ nước này một lần, mãi mãi – để nó không còn hại nhân gian nữa.”
Nói xong, thầy coi ngày – thấy mốt là ngày tốt, giờ 11 giờ 50 hạ nguyệt – thích hợp để chôn cất đứa bé.
---
Đêm đó… thầy khó ngủ. Nằm trằn trọc, suy nghĩ mãi về những việc đã xảy ra. Trong lòng vừa xót xa, vừa giận, vừa lo âu…
Chợt lúc gần nửa đêm… cô ma da – người từng được thầy cứu – hiện ra, bước vào bóng tối, nhẹ nhàng lên tiếng gọi thầy…An....
Thầy An Quay lại nhìn thì Cổ nhìn có vẻ buồn, mắt ngấn nước, rồi khẽ nói với thầy An bằng giọng trầm xuống, như nghẹn lại:
– Hôm con Uyên bị con bắt á , con bé này nó có chơi ở ngoài đó... lúc trời nhá nhem, nước ròng. Nó lỡ làm rớt cái vớ chân, dính vô bụi đước ngoài mé sông. Rồi cái hôm con quỷ trong bụi tre kia bị thầy tìm cách diệt rồi đánh , nó mới yếu đi vì bị chém đầu, nó chạy ra cầu cứu con quỷ nước. Con quỷ nước từ dưới lung mò lên, nhìn thấy cái vớ mắc trên nhánh đước, bèn lấy đi. Nó dùng cái đó để gọi quỷ trùng tới bắt hồn con bé.
Cổ quay mặt về phía khoảng không, giọng khẽ run:
– Nó canh đúng giờ xấu, ngày âm cực xấu đúng lúc trăng xiên đầu ngọn tre, mà làm. Nó đâu có làm một mình. Nó muốn dùng quỷ trùng để giết hết cái nhà này… trả thù cái việc ngày hôm đó mọi người với thầy An cướp xác ông Tuấn. Nó hận… Nó hận thầy. Nó cũng hận cái nhà này vì dám rước thầy An tới đánh con quỷ trong bụi tre và coi thường nó phá nó nhiều lần.
Nói Rồi cổ khẽ cúi đầu, đôi vai run lên, như thể chính cô cũng thấy mình bất lực với những gì đang xảy ra. Vì đã không thể thực hiện lời hứa bảo vệ gia đình này như đã hứa với con bé Uyên.
Nghe thế, thầy An rơi vào trầm tư, lòng nặng trĩu, không hiểu chuyện gì đang thật sự xảy ra. Lúc này, chú Thuận bước ra, thấy vậy thì cô Như Tuyết lập tức biến mất vào bóng đêm.
Chú Thuận thấy thầy An chưa ngủ bèn hỏi:
– Sao vậy thầy, khó ngủ hả?
Thầy An ngồi im một chút rồi trả lời, giọng trầm xuống vì suy tư và thầy nói:
– Những gì xảy ra… tui thấy tội cho con bé quá. Sót lắm. Tui không nghĩ có thể xảy ra những chuyện đau lòng như vậy.
Ông Thuận nghe vậy thì cũng cúi đầu nói nhỏ, mắt hoe đỏ:
– Giờ tui cũng không biết nói sao… thấy con bé chết mà còn chịu khổ sở vậy, tui sót lắm… nó đẹp, dễ thương mà còn ngoan hiền. Vậy mà phải chịu cảnh này… tui cũng không hiểu nổi…
Thầy An siết chặt tay, ánh mắt ánh lên sự giận dữ pha chút u uất:
– Tui sẽ không tha cho bọn này. Nhất định tui sẽ tìm cách diệt cho bằng được. Không để chúng sống mà tiếp tục hại người vô tội nữa.
Ông Thuận thở dài, rồi nhìn thầy bằng lòng biết ơn và áy náy:
– Thầy cực nhiều rồi, giúp nhà tui bao nhiêu chuyện… chúng tui cũng ngại lắm… mà khổ quá, không biết sao nữa nên mới tìm đến thầy...
Nghe vậy, thầy An lắc đầu nói nhẹ:
– Không sao đâu, để mai tui suy nghĩ cách đoạt vong con bé về, xem thử sao. Mà ngày mai chú lên nhà tui, rồi chạy qua xã Đông Hưng rước thầy tui xuống. Hai người tụi tui mới có khả năng triệt hạ nó, chứ mình tui thì… e là không đủ sức.
Nói xong, thầy An khuyên:
– Thôi, chú ngủ đi. Mai còn đi xa, rước người giúp tui nữa.
Cả hai người chuẩn bị để đi ngủ . Ông Thuận về giường ngủ cùng vợ, còn thầy An cũng nằm xuống ván để ngủ, nhưng trong lòng nặng như đá đè.
Lúc này, thầy An cảm thấy rõ ràng — một luồng khí âm cực mạnh đang bao phủ xung quanh. Và Dưới dòng sông , sát bờ đước, có thứ gì đó đang nhìn trừng trừng lên phía căn nhà này. Một cặp mắt đầy hận thù và độc hiểm, khiến không gian quanh đó như lạnh đi, nước sông không một gợn sóng, gió cũng ngừng thổi, chỉ còn tiếng tim thầy An đập mạnh, cảm nhận rõ — quỷ khí đang ở rất gần.
Lúc này, thầy An trong lòng nóng như lửa đốt, vừa giận vừa uất, nên không kềm được mà rút giản ra, đi thẳng xuống mé bến sông. Ánh trăng đứng bóng trên đước, khói đêm lãng đãng như khói ma.
Cô Trang cô út lúc đó còn thức, đang cùng mấy người canh linh cữu của con bé Mỹ Nhân. Thấy thầy An đột nhiên đứng dậy, rút giản, lững thững đi ra phía mé sông, thì cả bọn cũng rón rén đi theo. Họ nấp sau cây cột điện, không dám thở mạnh, chỉ dám len lén nhìn ra.
Thầy An đứng sát bờ nước, ánh mắt lạnh lùng như thép. Tay trái cầm giản gỗ đào, tay phải kết ấn. Một luồng hơi lạnh phả lên từ mặt sông đen ngòm.
Thầy An chỉ giản xuống mặt nước, nói lớn, giọng vang vọng như có tiếng chuông đồng vọng lại:
– Ta xin mời ngươi… ra gặp mặt!
Mặt sông lúc đó bất chợt cuộn lên bọt khí đen ngòm, rồi "ùng" một cái — một bóng người từ dưới nước trồi lên. Dáng nó cao hơn một mét bảy, thân hình to lớn, da tái mét như bị ngâm lâu ngày, tóc dài đen bết dính vào mặt. Hơi nước tanh rình như mùi xác chết lâu ngày, gió thổi lạnh buốt.
Nó nhìn chằm chằm vào thầy An, hai con mắt đỏ quạch như máu đông, rồi cười khục khặc. Tiếng cười nghe như tiếng rên khóc của người sắp chết.
– Mày là thằng thầy đánh bị thương người của tao? Mày nghĩ mày giỏi? Mày mạnh lắm hả… thằng chó con kia? Loại mày… tao lột da cái một… nha… thằng chó cỏ!
Giọng nó vang vọng lên, âm trầm, quỷ khí tràn ra lạnh như mùa đông tới.
Thầy An nói:
– Tao chỉ làm đúng theo lẽ trời. Trời cao đất rộng, thiên địa vốn có đức hiếu sinh. Con người và quỷ là hai giới khác biệt, âm dương phân minh. Bọn mày vốn là ma quỷ, chết rồi không đi báo cáo âm gian, không theo âm sai đi chịu án đầu thai, mà ở lại phá người, hại nhân gian… nên tao mới ra tay diệt chúng. Tao không làm sai, thì sao phải sợ? Hơn nữa, tao với mày chưa chạm trán, thì sao biết ai mạnh ai yếu?
Nó mới nói: – Loại mày tao không cần ra tay. Chỉ cần một thằng tay sai của tao cũng đủ làm mày chật vật rồi, thằng ất ơ.
Nghe vậy, thầy An chấp tay ra sau lưng cười, vẫn tiếp tục nói chuyện để lảng tránh chú ý rồi rút từ lưng áo ra bốn lá bùa. Thầy An cười nói: – Vậy à? Vậy mày nghĩ mày hơn tao hả? Vậy thì tao nghĩ… mày hơn tao thiệt.
Vừa nói chữ “thiệt”, thầy An vung tay ném bốn đạo bùa bay về phía tụi nó, miệng hô:
– “Lôi Hỏa Pháp Lệnh – Tịch Tà Trừ Ác – Ngũ Lôi Hộ Pháp!”
Tức thì ánh sáng lóe lên, mặt nước bốc khói, nước dưới sông bắn vọt lên cao, tụi nó bị ép phải lùi lại.
Con quỷ nước gằn giọng: – Cũng mạnh đó… nhưng chả ăn thua với tao đâu.
Nói xong nó phất tay, một làn nước đen ngòm bay thẳng vào người thầy An. Nước nóng như dầu sôi. Thầy An dù né kịp nhưng vẫn bị dính trúng một phần, bỏng rát, máu rịn ra từ bắp tay. Vậy mà thầy An vẫn cười: – Cảm ơn nghen mày.
Rồi quẹt máu vẽ lên tay một đạo phù chú, gằn giọng đọc:
– “Huyết Chú Tâm Ấn – Nhất Tâm Như Pháp – Trục Tà Lôi Hồn!”
Chưởng đánh ra, lực bùa chú vô hình bay tới như tên, đám vong linh bị đánh trúng la thét, hồn tan phách vỡ từng mảnh dưới ánh trăng.
Con quỷ nước gào lên, nước sông sôi bọt, giọng nó lạc đi:
– Ở đâu... ai dạy mày loại bùa này?! Thằng khốn nào dạy mày?! Mẹ mày! Thằng chó đẻ! Sau mày dám đánh tan hồn lính tao?! Tao sẽ giết mày!
Thầy An lộn người ra sau, rút cây giản phóng tới, nó nhảy né được rồi vung móng cào lại. Móng nó đâm vào chuỗi ngọc trên tay thầy An – móng vỡ tan, lửa bốc lên cháy rực.
Thầy An cười khẩy. Biết chuỗi ngọc có tác dụng, liền dán bùa hộ thân rồi tháo một đầu chuỗi, cầm thành roi, quất túi bụi vào người nó. Nó giãy không kịp, tính nhảy xuống sông thì thầy An hất thẳng nắm chu sa vào người nó.
Con quỷ hét lên như heo bị chọc tiết.
Thầy An cười:
– Sao hả? Biết cảm giác bỏng rát của tao chưa? Tao “nóng bỏng” vậy đó, mày chịu được không? Mày thấy tao nóng bỏng có hấp dẫn không nào thứ quỷ ma dơ bẩn. Nói rồi
Xoay sợi chuỗi, quật ngang đầu nó, rồi liền tay quật ngược lại, trói chặt cổ tay nó. Sợi chuỗi nóng hừng hực, làm da thịt nó cháy khét, máu rịn ra từng giọt. Thầy An cười lạnh: – Biết đau chưa? Đau không để lát tao bôi thuốc cho mày nha giờ thì chịu đau chút nữa nha.
Bất ngờ, từ sau lưng, con quỷ trong bụi tre lao ra đánh lén. Một cú đánh trúng lưng thầy An khiến ngã nhào. Nó nhào tới định đạp nát mặt thầy an, nhưng thầy An bật dậy kịp thời, phóng cây giản đâm thẳng xuyên ngực nó.
Thầy An xoay người lại, hét: – Lần này… đừng hòng thoát hồn! Tao để ý mày nãy giờ thứ thua cả cá dồ cầu.
Lập tức lấy bùa trong người ném thẳng về phía nó, miệng hô chú:
– “Ngũ Hành Tụ Tượng – Bích Quang Trấn Hồn – Lục Phong Đạo Ấn!”
Con quỷ bị bùa dán trúng, gào lên, toàn thân như bị xiềng xích lửa quấn chặt, quằn quại đau đớn. Nó cầu cứu con quỷ nước, nhưng con kia không dám tới gần – thầy An đã gắt chu sa đầy sợi chuỗi.
Nó chỉ đứng đó, nhìn lính của mình bị tiêu diệt. Không dám bước tới. Rồi nó quay đầu, nghe tiếng người xì xào sau trụ điện. Mắt nó long lên, giận cá chém thớt, phất tay cho nước bay thẳng về phía đó.
Thầy An thấy vậy, không nghĩ nhiều, lao tới dùng thân mình che chắn cho đám người. Nước đập thẳng vào lưng, bỏng rát, đau nhức tận xương. Mà thầy An vẫn đứng vững, mắt đỏ ngầu.
Con quỷ nước cười lớn, rồi tháo đầu ra sợi chuỗi rơi xuống rồi nhảy ùm xuống sông.
Thầy An nén đau, chạy ra, lấy cả nắm bùa, miệng gầm lên: – “Thiên Địa Lệnh – Lôi Âm Chấn Tà – Thất Bộ Tán Linh!”
Rồi ném thẳng về phía dòng sông. Nó phất tay chặn lại bằng nước. Nhưng vừa chắn xong thì một luồng sáng vọt lên, ánh đỏ chói loà – sóng nước dạt lên cả bờ, mặt sông rung lên từng đợt.
Con quỷ nước quay lại, nhìn thầy An: – Lần này tao chỉ thử sức. Cái thứ mày chật vật đánh nãy giờ… chỉ là một phần hồn tao luyện tách ra. Chỉ mang một nửa sức. Lần sau gặp lại… tao sẽ đem toàn thân lên… để giết mày. Trả thù cho A Lễ.
Nói xong… nó lặn xuống sông, mất tăm…
Thầy An hét:
“Không! M đứng lại! Thứ yêu nghiệt! M đừng có chạy! Có gan như vậy thì ở lại đánh với tao nè!”
Dù thầy An hét đến cạn nước miếng, cũng chẳng thấy gì nữa. Thầy quỵ xuống. Mấy cô kia chạy ra đỡ thầy dậy. Cô Út Nhi đỡ thầy, thấy áo bị lủng lỗ, phỏng vì nước quỷ.
Họ dìu thầy vào nhà. Mấy người đó kêu cả nhà dậy.
“Thầy An đánh quỷ rồi! Giết được 1 con! Còn 1 con chạy thoát! Mọi người ơi!”
Nghe vậy, mọi người thức dậy, chạy ra. Thầy An gục xuống vì kiệt sức. Hơi thở cũng khó khăn, nó mạnh quá.
Thầy nói:
“Rồi mấy cô lại đi ra đó làm chi nữa vậy?”
Nghe thế, họ nói:
“Tụi tui tò mò, thấy thầy nửa đêm còn đi đâu nên rình theo.”
Ông Thuận hỏi:
“Rồi sao thầy bị thương phỏng dữ vậy?”
Út Nhi nói:
“Tại tụi con rình xem, bị con quỷ phát hiện nên nó đánh về phía tụi con.”
Vợ ông Tư nói:
“Thế nên thầy lấy người ra che cho tụi tui nên mới bị thương.”
Bà lão la lên:
“Sau bọn mày lại ra đó rình xem cản trở! Giờ làm thầy bị thương thế này!”
Thầy An nói:
“Không sao. Lấy lá bùa này đốt lên, rồi lau lưng cho tui sẽ khỏi thôi.”
Thấy vậy, ông Tư đem bùa đốt, pha vào nước. Họ lau lưng thầy, đến đâu vết phỏng lặn tới đó.
Thầy An nói:
“Thầy sợ mọi người bị nguy hiểm chứ không có gì. Chuyện qua rồi. Nhưng con quỷ này mạnh lắm, nó chỉ tách một hồn thôi mà đánh thầy muốn phân thắng bại không được, rất chật vật. nó mạnh đến mức đánh thầy bị thương nặng.
Thầy tiếp:
“Mai chú Thuận đeo lá bùa này rồi qua sông cho an toàn, rước sư phụ thầy về giúp mới được.”
Chú Thuận gật đầu:
“Tôi nghe rồi, mai tranh thủ đi liền.”
Giờ cũng gần sáng, mọi người ngồi nói chuyện rồi nấu cháo đêm ăn, vừa ăn vừa bàn chuyện.
Thầy An ngồi thiền, xuất hồn, mời Hà Bá sông. Cầm mảnh vảy cá, thầy đọc nhẩm chú rồi xuất ra bờ sông. Gặp Hà Bá, thầy nói chuyện:
“Ngày mai hoặc mốt, con sẽ đánh một trận lớn. Nếu diệt được nó, mong ngài giúp một tay.”
Hà Bá gật đầu:
“Có gì cứ cầm mảnh vảy, hét lớn mời ta, ta sẽ xuất hiện giúp.”
Thầy An mừng lắm, nói:
“Mong chờ ngài.”
Hà Bá nói thêm:
“Ta cũng cần người để lấy lại phần đất nơi ta sinh sống, bị nó cướp của ta rồi.”
Xong việc, thầy nhập hồn về, ngủ thiếp vì mệt.
Sáng hôm sau, ông Thuận tranh thủ đi. Nhưng con quỷ nước sai lính canh đường. Biết ông Thuận đi rước thầy của thầy An về để tiêu diệt nó, nó chờ sẵn. Khi ông Thuận lên phà nhỏ qua sông, nó đẩy nước làm trao đảo, định lật phà giết người.
Nhưng thầy An đã dặn trước. Ông Thuận rắc bột chu sa xung quanh be phà. Dưới sông sôi sục, một cục đen thui nổi lên, rồi bơi đi. Người trên phà ai cũng thấy, ai cũng sợ, biết bị ma da phá.
Qua được sông, ông Thuận chạy qua Năm Căn rồi lên Đông Hưng rước thầy của thầy An. Nhưng vì đi từ sớm, không rành đường, nên bị lạc. Thầy An có cho số điện thoại, nhưng ổng vẫn không biết đường vô. Đường khó đi, lộ bể, nên ông đi hỏi từng nhà.
Cuối cùng, ông tìm được nhà ông Út Báu. Rước được sư phụ thầy An, trên đường, ông kể hết mọi chuyện.
Về đến nơi thì đã hơn 17h chiều. Đến đầu cầu, ông thầy (sư phụ) nói thả xuống, để vào miếu Hà Bá và Long Nữ cúng.
Lúc này, ông Thuận đã về tới. Thầy An ra đón, nhưng không thấy thầy của mình. Hỏi ông Thuận:
“Sư phụ tui đâu?”
Ông nói:
“Ổng ghé cúng miếu Long Nữ, lát đi bộ vô.”
Út Nhi nghe vậy, nói:
“Để em ra đón.”
Cô đi bộ ra tới khúc co vắn thì con quỷ nước nhảy lên bờ chặn:
“Phải mày không? Mày là con nhỏ út mà thằng lính tao định bắt về làm vợ phải không? Nay tao bắt mày thế chỗ nó!”
Thầy An cảm giác quỷ khí sợi chuỗi trên tay thầy quả chuông nhỏ rung lên thầy biết có quỷ ma phá, liền chạy ra. Thấy quỷ nước đang chụp bóp cổ Út Nhi, thầy chạy vô lấy giản và túi đồ. Vừa chạy ra, nó thấy thầy, nó kêu:
“Ê! Đụ má! Mày không được lại gần! Mày mà lại, tao bẻ cổ nó liền!”
Thầy An nói:
“Mày không được làm hại người! Mày mà dám, dù thầy có chết cũng sẽ giết mày! Đánh tan hồn nát phách!”
Nó cười khẩy:
“Vậy à? Mày còn non lắm! Tao hơn mày mấy trăm tuổi đó nghen, thằng ất ơ!”
Nó còn đang cười thì từ xa, thầy của thầy An tới. Ông vừa thấy nó, liền lấy bùa dán vào trán rồi lấy ngải ra ngậm vào để ẩn thân. Nó không hay. Ông dùng bùa đánh vào bụng nó, nó văng ra xa.
Thầy An chắn trước mặt Út Nhi, nói:
“Vậy hả ất ơ? Nói thầy nghe chơi coi. Giờ thầy trò tao ở đây rồi. Trước một mình tao, giờ có sư phụ tao. Tao không sợ mày nữa. Xem giản nè!”
Thầy nhảy tới đập giản xuống. Nó lộn ra rồi né, thầy chọi mấy viên bùa về phía nó. Nó nhảy lên, phất tay đánh thẳng vào người thầy. Thầy không né kịp, bị đánh trúng, té xuống đất. Nó nhảy ùm xuống sông.
Thầy của thầy An nói:
“Không ngờ nó mạnh vậy! Bị chưởng phù đánh trúng mà vẫn thoát!”
Ông đỡ thầy An dậy, rồi dắt vào nhà, giới thiệu:
“Đây là thầy của thầy An.”
Mọi người mừng rỡ, nói:
“Trò đánh quỷ đã mạnh vậy, thầy còn giỏi cỡ nào nữa! Vậy là được cứu rồi!”
Vừa ngồi xuống uống nước, ông thầy nhìn vào nhà, nói:
“Nhà này bị trùng tang rồi, con chưa gỡ à?”
Thầy An nói:
“Dạ, con mới xuống hôm qua. Đêm qua đánh nhau với 2 con quỷ mệt quá, chưa làm kịp. Tối nay con định lập bàn dụ quỷ trùng rồi cắt trùng.”
Ông gật đầu:
“Thôi, con mệt rồi. Để thầy làm cho.”
Mọi người dọn cơm ra ăn, chuẩn bị làm lễ cắt trùng.
Thui kể đến đây thui mai tui kể tiếp nhé mọi người đọc và bình luận cho tui biết nhé.
Truyện này xảy ra ở Khúc Sông Tam Giang . Ở Cả chồn nhỏ. Nhé mọi người.
Khi mọi người đọc hết 3 phần truyện nếu như mọi người muốn biết mặt mũi thầy an tui sẽ hỏi xin Chế Út Nhi và hỏi xin thầy an coi được ko gửi cho mọi người xem .
Nhận xét
Đăng nhận xét