Truyện ma ( con ơi mẹ đau) (Oán Linh- Quỷ thai) bùa chà~ bùa thái. Quỷ ngải nhập xác.

Trước khi xảy ra chuỗi sự kiện kinh hoàng của nhà ông Hai Tuấn ở miền Tây Cà Mau – trong vụ MaDa – Quỷ Nước, thầy Hai An vô tình trải qua một vụ việc chứng kiến đầy đau thương và rùng rợn ở tận miền Bắc… Quảng Ninh.



> Lưu ý: Câu chuyện Oán Linh – Quỷ Thai diễn ra trước khi thầy Hai An bước vào trận chiến sinh tử với quỷ MaDa và Diêm La Biển Vách ở Năm Căn – Ngọc Hiển.

---
Câu chuyện bắt đầu.
Sau khi cưới được 10 ngày, sau lễ phản bái, thầy An cùng vợ đi du lịch ở Quảng Ninh. Đây cũng là chuyến tuần trăng mật đầu tiên của hai vợ chồng sau lễ cưới. Đi cùng còn có cha mẹ thầy An và hai dì. Vừa là để cặp đôi đi chơi, vừa tiện cho hội người lớn ra thăm nhà ông cậu Mười ở Quảng Ninh.
Sau khi hai vợ chồng thầy An đi từ Quảng Ninh xuống Hạ Long, rồi quay về thì ở lại nhà ông cậu Mười ít hôm chơi. Lúc này, một vụ việc xảy ra: con gái ông cậu Mười – cô Tú, đi học ở Hà Nội, về nghỉ lễ 30 tháng 4.
---
Chuyện như thế này...
Sau khi con ông Mười về nhà nghỉ lễ, ông kêu con bé ra giới thiệu với mọi người. Thì thầy An đã thấy được tử khí lững lờ xung quanh. Thầy An suy nghĩ:
> “Trời… sao cô này lại có tử khí? Mà ấn đường lại tối đen như vậy chứ? Cô út này… có lẽ nào…?”
Thầy An đang nhìn mà nhíu mày lại. Lúc này, ông Mười hỏi, cắt ngang suy nghĩ của thầy:
– “Ủa thằng An, sao con nhìn con Tú dữ vậy?”
Thầy An lúc này giật mình, trả lời:
– “À… tại lâu quá không gặp, nhìn cô Tú lạ quá. Con nhớ lúc trước cô Tú nhìn giống bé Xuân Mai, mà giờ đẹp lên nhiều quá, nhìn không ra.”
Cô Tú nghe vậy thì cười:
– “Chú Hai dẻo miệng thì giỏi!”
Ông Mười nói:
– “Nó đẹp giống ông cậu á. Lúc nhỏ, ông cậu cũng được kêu là đẹp trai như Lý Hùng, khỏe như Lý Đức!” – nói rồi cười ha hả.
Thầy An cũng cười ngượng.
Lúc này, từ trên lầu, vợ ông Mười đi xuống, đem theo đĩa trái cây ra mời mọi người ăn. Bà là người gốc Tuyên Quang. Bà Mười nói:
– “Mợ thấy thằng An cũng đẹp trai ra quá trời luôn chứ, cao lớn hơn trước nhiều. Đừng có buồn bà mợ nha. Đám cưới con, bà mợ bệnh nên không vào Nam được. Con đừng giận nha.”
Thầy An nghe vậy cũng cười, nói:
– “Dạ, không có gì đâu ạ.”
Lúc này, từ sau, cô Tú đi ra. Bà Mười hỏi:
– “Sao con không dẫn Hoàng về à?”
Nghe đến đó, mẹ thầy An cười, nói:
– “Lâu rồi không gặp Hoàng. Năm trước có gặp, không biết bạn trai của em Tú vẫn khỏe mạnh không? Gia đình bên đó vẫn bình an chứ ạ? Bên đó dễ thương, hiếu khách.”
Lúc này, cô Tú nói:
– “Anh Hoàng đang trên đường qua á mẹ, chắc gần tới rồi.”
Nói xong, cô đi vào trong.
Một lát sau, cô Tú chạy xuống, vẻ mặt hốt hoảng, xanh lè. Thấy vậy, ông Mười và mọi người hỏi:
– “Con đi đâu mà gấp vậy?”
Cô Tú thở hổn hển, nói:
– “Anh Hoàng bị tai nạn giao thông ở ngay đầu đường kia ạ! Con chạy ra xem ảnh!”
Cô Tú rất lo lắng, có vẻ như cô ấy rất yêu anh Hoàng này.
Lúc này, ông Mười kêu mọi người ở nhà, để ông và cô Tú chạy ra xem sao.
Thầy An thấy vậy nói:
– “Để con đi cùng ông cậu.”
Thấy vậy, ông cậu nói:
– “Cũng được, đi với cậu.”
Lúc này, hai người lên xe chạy theo sau cô Út. Cổ gấp quá, quên mang cả dép, chạy nhanh ra đầu đường. Thì cô Tú thấy một chiếc máy không yên, xe đang nằm đè lên xe ông Hoàng. Ông Hoàng được người dân kéo ra, đặt ngồi kế bên. Lúc này, chân ông Hoàng chảy rất nhiều máu, đứt lìa hai ngón chân và bị một mảnh kính xe cắt trúng cổ chân, máu ra rất nhiều. Ông Hoàng lúc này nén đau, mặt xanh như lá chuối.
Hoàng được tiệm thuốc tây gần đó sơ cứu tạm thời và cho thuốc uống cầm máu, nên đã đỡ hơn chút ít. Thấy người yêu bị thế, cổ bật khóc, chạy tới, bỏ cả xe, ôm lấy người yêu:
– “Sao vậy anh? Sao anh lại ra nông nỗi này chứ? Ai tông anh?”
Nói rồi, cổ quay người lại hỏi mọi người, thì không ai biết. Hoàng lúc này sợ, run, xanh cả mặt mày nên nói cũng không nổi. Lúc này, thầy An và ông cậu Mười chạy xe ra đến, thấy Hoàng bị thế liền điện thoại cho cấp cứu. Thì có người bảo gọi rồi, xe đang tới đó.
Thầy An nhìn xe, nói:
– “Ủa, vậy người gây tai nạn sợ quá bỏ xe chạy lấy thân à? Sao không thấy người đâu?”
Lúc đó, cô y tá nói:
– “Tui thấy lúc này đèn đỏ vừa sang xanh, cậu này chạy xe đi lên, thì từ trên có chiếc xe không người lái lao xuống, đâm cái gầm vào cậu ấy. Cậu ta ngã ra, xe vẫn đè lên chân, bánh xe vẫn chạy, xích vẫn quay, cắt vào bắp chân cậu ta. Người dân đi đường chạy tới kéo xe ra thì thấy cậu bị xích cắt sâu vào bắp chân, kính vỡ đâm sâu vào cổ chân, rồi hai ngón chân thì đứt lìa.”
Nghe vậy, cô Tú khóc ngất. Lúc này, xe cấp cứu tới. Ông Mười, thầy An và mọi người nâng Hoàng lên xe, và cô Tú leo lên xe cấp cứu đi cùng đến viện.
Xe đã chạy đi một lúc, thì lúc này ông cụ đi tập thể dục nói:
– “Còn hai ngón chân kìa.”
Nghe vậy, ai cũng sợ, không dám đụng. Ông Mười cũng không dám nhặt. Thầy An đi tới xe nước mía, xin cái túi ni lông, rồi chùm tay vào nhặt lấy hai ngón chân, bỏ vào, rồi nói:
– “Giờ cậu chạy trước, con chạy sau. Ta ra bệnh viện xem sau, rồi đưa hai ngón chân cho bác sĩ tính, chứ để lại cũng chả làm gì.”
Ông già kia nói vui:
– “Để lại có khi chó nó tha thì khổ đời ạ.”
Thầy An nghe vậy cũng nín thinh, rồi lên xe, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, rồi chạy xe đi.
Ra đến viện, thì thầy An đi vào ngồi ở quầy. Một tiếng 40 phút hơn, bác sĩ chuyển Hoàng ra phòng hồi sức. Gia đình Hoàng thì ở Thanh Hóa, lên Quảng Ninh cũng xa, điện cho hay đi cũng gần sáng mới đến được. Hơn 2 tiếng sau thì chuyển sang phòng dịch vụ y tế.
Lúc này, bác sĩ đi ra. Cô Tú chạy tới hỏi tình hình. Bác sĩ nói:
– “Tình trạng đã ổn, được truyền máu nên đã ổn hơn rất nhiều rồi.”
Nghe vậy, cô Út chạy vào phòng bệnh xem tình hình. Lúc này, thầy An và ông Mười đi tới. Thầy An kêu bác sĩ lại:
– “Bác ơi, vậy chân cậu Hoàng đó sao ạ?”
Bác sĩ nói:
– “Do đứt và tổn thương mô, khâu lại cũng bị liệt. Nay lại mất một lượt hai ngón, nên khó lắm.”
Nghe vậy, thầy An kêu bác sĩ đưa tay ra. Ổng đưa tay ra. Thầy An bỏ bọc ni lông lên tay. Ông bác sĩ mở ra, thấy hai ngón chân, ông giật cả mình, làm rơi xuống. Thầy An chụp lấy, nói:
– “Vậy hai ngón này tính sao?”
Bác sĩ nói:
– “Giỡn vậy không nên nha.” – Nói rồi bảo đưa cho y tá, rồi để bệnh viện liên hệ người nhà xử lý.
Nghe vậy, thầy An đi tới, kêu y tá lại. Bác sĩ cười, nói:
– “Chú có ông con gan to phết, chân người nó cầm như móng lợn.”
Ông Mười nói:
– “Nó là cháu thôi á.”
Nói rồi, thầy An đưa cho y tá, nhưng họ cũng ghê, nên sợ, rồi đem đi.
Lúc này, cô Tú ở lại chăm người yêu. Cổ rất lo lắng cho Hoàng. Nhìn cảnh này, cảm giác này, thầy An cũng hiểu. Vì lúc vợ thầy bị tai nạn, thầy cũng rất lo.
> Còn các bạn thì sao hiểu được
. Ế, làm gì có ny :))

Thôi, quay lại câu chuyện.
Lúc này, ông Mười và thầy An thấy cô Út lo lắng chăm sóc cho Hoàng. Thầy An nói:
– “Tính ra ông Hoàng tốt số phết nhỉ.”
Rồi vào thăm, nói:
– “Tui và ông cậu Mười về trước, lát qua nha.”
Cô Tú nói:
– “Vậy chú về đi.”
Nói rồi ra về. Chạy về nhà, thì thầy An thấy căn nhà có khí đen lững lờ… Bước vào nhà, thầy An gặp phải một người đàn bà khoảng 52 tuổi. Thầy An hỏi:
– “Ai vậy ạ?”
Thì mợ 10 nói:
– “Đây là giúp việc nhà này. Sáng bả xin về quê hơn 10 ngày nay vì gia đình có việc, nay mới lên.”
Thầy An nhìn bả, biết bà này không phải người thường. Sợi dây chuyền trên cổ bả có một hình mặt Phật – nhưng đó không phải mặt Phật. Nói đúng hơn là mặt của vị gì đó không rõ, nhưng thầy An thấy được là bà này đeo sợi dây chuyền này không phải thứ tốt đẹp gì. Và thầy cũng không hiểu sao bà này lại đeo sợi dây chuyền này – thì hiểu bà này là một vị thầy rất giỏi, sao lại đi làm osin cho gia đình này chứ?
Lúc này, mọi người hỏi tình hình của Hoàng, thì ông 10 kể lại. Khi họ biết Hoàng đã ổn nên thôi. Lúc này, thấy bà đó sờ sợi dây chuyền rồi quay người đi vào phòng.
Lúc này, thầy An cảm giác được có mùi ma quỷ (mùi ở đây là khí tà ma) và cái chuỗi chuông đeo ở cổ tay có lắc nhẹ. Lúc này, biết lại gặp thứ dữ nên thầy cũng tháo sợi dây chuyền của mình – hình bát quái, mặt sau là chữ vạn – cho vợ mình đeo vào, giấu dưới áo khoác. Và tháo cái lắc lỗ ban cho cha mình đeo, rồi kêu xả tay áo xuống che lại, tốt hơn mặc thêm áo khoác vải vào.
Rồi đưa cho mẹ một chiếc nhẫn gỗ – là một loại bùa lỗ ban – cho mẹ đeo vào. Rồi thầy cắn tay, nhỏ hai giọt máu vào, rồi sên phép che mắt lên để nó như một chiếc nhẫn bình thường.
Mọi người hỏi thì thầy An không nói gì, bảo cứ nghe con. Họ biết thầy làm những hành động này đều có lý do nên thôi không hỏi.
Lúc này, đồ đạc đã sắp xếp xong thì cô Tú điện về. Ông 10 mở loa ngoài cho mọi người nghe. Cô nói:
– “Cha ơi, anh Hoàng bị sao ý! Ảnh mắt trợn trắng, lâu lâu lại nói tiếng gì á, khó nghe lắm ạ! Bác sĩ vào thì họ nói ảnh không bị gì. Con nhìn lại thì không thấy ảnh như lúc nãy nữa. Mà con thấy nhiều thứ lạ lắm ạ. Cha ơi cha lên với con đi!”
Lúc này, thầy An nghe được nên cũng xin đi theo lên bệnh viện thăm Hoàng. Khi được đồng ý của ông 10, rồi thì thầy An dẫn vợ vào phòng được ông bà 10 sắp xếp cho nghỉ, lấy cặp đồ ra.
Thầy An nói với vợ:
– “Anh cảm giác chuyện này không bình thường. Lúc đầu anh đến đây đã thấy quỷ khí, tử khí quấn lấy cô Tú, còn ấn đường thì đen thui. Giờ thì gặp bà giúp việc này, nhìn bả, anh biết bả không phải người thường đâu. Bả đeo sợi dây chuyền đó không phải thứ vật bình thường. Em phải cẩn thận. Anh đưa em 30 lá bùa này và 4 lá bùa này để em tìm thời gian đưa cho cha mẹ. Và giữ 30 lá này trong người để phòng chuyện gì xảy ra. Anh phải lên trên bệnh viện xem tình hình sau. Anh cảm giác lần này lại gặp vận đen rồi.”
Vợ thầy An mới nói:
– “Anh đi, anh chả có đem bửu vật tổ truyền gì cả, thì sao mà xử lý? Cặp roi anh không đem theo thì sau ta xử lý được gì hả?”
Thầy An móc ở gốc cặp, mở ngăn kéo ra, bên trong là một cây dao dài 50cm quấn vải đen, và sợi chuỗi dài xanh ngọc cùng cây phất trần, 300 giấy vàng, 20 hủ mực chu sa đã pha sẵn, một túi bùa viên bỏ trong hủ kẹo – chắc tầm 100 ngoài viên á.
Vợ thầy An cười nói:
– “Trời, anh biết trước hả? Sao đem theo nhiều vậy?”
Thầy An nói:
– “Biết gì đâu, anh đi đâu cũng thủ đồ theo mà.”
Nói rồi, ổng mở một góc cặp nữa, móc ra một hộp thuốc đen. Ổng cười:
– “Đây là ngải cầm máu á.”
Thầy An nói:
– “Đi đâu cũng phải chuẩn bị mọi thứ chứ, phòng chuyện gì xảy ra chứ.”
Vợ thầy An nói:
– “Không ngờ chồng em lại cẩn trọng như này.”
Thầy An nói:
– “Chưa đâu, xem nè.”
Nói rồi, ổng mở trong đáy cặp ra một cây kiếm đồng tiền dài 60 cm tự tay làm. Vợ thầy An nói:
– “Không ngờ luôn.”
Nói rồi, thầy An nói:
– “Anh không ở đây được, anh phải tranh thủ.”
Nói rồi, bỏ mọi thứ vào ba lô rồi đeo vào.
Ông 10 hỏi:
– “Rồi chưa An? Đi con ơi.”
Lúc này, thầy An cũng làm một chữ bùa lên bản thân để bả không biết thầy An là người làm thầy, biết bùa phép.
Rồi đi xuống thì thấy bả đưa cái hộp bánh hẹ, nói:
– “Đem cho Hoàng và Tú ăn, để Tú lấy sức nuôi bệnh. Bánh này ngon lắm.”
Nói rồi, đưa cho ông 10.
Thầy An nhìn biết thứ hẹ này không phải hẹ mà là ngải. Bả dùng tà đạo để làm gì? Thầy An thấy bà này thật khó lường, suy nghĩ như thế rồi thầy An lên xe đi cùng ông 10.
Ông 10 đưa hộp bánh cho thầy An cầm. Lúc này, đi được một đoạn, thầy An mới để ý thấy ổ gà rồi giả vờ canh chạy đến ổ gà, tưng lên làm rớt hộp bánh xuống đường, văng hết ra ngoài. Thấy vậy, ông 10 cũng kệ vì lo cho con, rồi chạy lại lấy cái hộp, đổ bánh ra ngoài, rồi chạy đi tiếp đến bệnh viện.
Đi vào, ông 10 xách theo cái hộp bánh không vào. Thầy An đi đến gần cửa phòng bệnh của Hoàng thì cảm nhận được quỷ khí.
Thầy An nói trong bụng:
– “Bệnh viện có quỷ là bình thường thôi.”
Nói rồi đi vào.
Lúc này, ông Hoàng thấy ông 10 thì nói chuyện:
– “Dạ thưa.”
Nhưng đến khi thấy cái hộp bánh hẹ thì ổng như chó, hít hít rồi nói:
– “Lấy bánh hẹ cho anh.”
Cô Tú đi lại mở ra thì thấy trong hộp chỉ sót lại 2–3 cái bánh nhỏ xíu. Cô Tú hỏi thì ông 10 nói:
– “Cha chạy gấp làm đổ ra, chắc dính lại vài cái đó.”
Lúc này, Hoàng như thèm khát, ma đói vậy, cầm lấy 3 cái ăn như bị bỏ đói.
Khi Hoàng ăn 3 cái bánh, thầy An nhìn thấy ở cổ Hoàng nổi những tia mạch máu đỏ như mạng nhện. Lúc này, ông 10 lo nói chuyện với cô Tú nên không thấy được ánh mắt của Hoàng nhìn cô Tú rất lạ – ánh mắt như thèm thuồng, muốn ăn tươi nuốt sống cô Tú…
Lúc này thầy An để ý rồi nên đã luồng tay sau lưng vẽ chữ bùa rồi đi tới phía Hoàng, vỗ lên. Lúc này bùa chạy vào người Hoàng, thầy An mặt vẫn như bình thường.
Lúc này Hoàng ròng người lên, miệng giật giật. Thấy vậy, thầy An giả vờ lo lắng, tay còn lại đặt lên ngực Hoàng. Lực bùa phát ra chuyển vào người Hoàng. Hoàng ròng rồi giật người rồi kêu la.
Ông 10 nghĩ Hoàng bị co giật, sợ cắn lưỡi nên chụp lấy cái nắp hộp, nhét vào miệng Hoàng.
Lúc này thầy An vẫn bình tĩnh, phát lực một lần nữa. Vừa lúc bác sĩ chạy tới thì Hoàng rung người rồi ói ra một đống chất dịch đen thui, hôi rình.
Lúc này thầy An thấy từ chất đen đó có cái bóng bay ra ngoài cửa sổ. Thầy An khó chịu suy nghĩ: "Nếu như không phải có bác sĩ ở đây thì mày chạy đằng trời."
Nó thoát được và núp ở bóng cây đa bệnh viện. Nó vẫn ở đó. Thầy An đã suy nghĩ rồi.
Khi tối, ông 10 và thầy An ra ngoài nói chuyện thì thầy An hỏi về bà giúp việc.
Lúc này ông 10 nói:
– Bà này không rõ là ở đâu, xỉu ở trước nhà. Bả mặc đồ dân tộc. Mợ 10 con thấy tội nên đưa vào nhà cho ăn uống, rồi tính đưa đi viện thì bả không chịu.
Khi hỏi thì bả nói:
– Là người dân tộc ở Lạng Sơn xuống đây tìm việc. Ở trên làng bị mưa, mất mùa nghèo.nhà thì khổ nên xuống phố tìm việc làm.
Nghe đến đó, thầy An nghĩ: "Vậy là mấy mụ phù thủy trên rừng núi xuống."
Lúc này tính hỏi tiếp thì cô Tú đi ra nói:
– Anh Hoàng sau khi ói thì ngủ mất rồi ạ.
Nói rồi cô Tú ngồi xuống cạnh cha và nói:
– Lúc chiều con có chuyện muốn nói với cha. Con thấy một người phụ nữ áo đỏ, mặt toàn xuơng, hai mắt sâu hoắm, đu ngoài cửa sổ.
– Lúc con đang nằm thì thấy bả bám hai bàn tay vào khung cửa sổ rồi thò đầu lên, nhìn qua lại, rồi le cái lưỡi dài vào trong ô cửa sổ rồi từ từ bò vào.
– Lúc này con sợ quá, nhắm mắt giả vờ ngủ. Bả trèo vào được rồi đi khom khom đưa cái mặt vào hộp cháo, liếm liếm, rồi lom khom hai tay quơ qua lại, móng tay dài lắm.
– Rồi bả đi lại phía anh Hoàng, liếm vào chân ảnh bị thương. Rồi bả đi lại phía con, nhìn con, rồi đi tới sờ tóc con, rồi nhìn con, nói tiếng gì đó nghe như tiếng anh Hoàng lúc co giật nói lúc nãy ạ.
– Rồi bả đi về phía anh Hoàng, thò tay vào miệng anh Hoàng rồi rút tay ra thì mất một ngón tay. Rồi bả đi ra cửa sổ, bò ra rồi nhảy xuống đất mất tiêu.
Lúc này con mới dám đi lại thì thấy cháo bí đã bị thiêu, hôi rồi. Con sợ quá nên niệm Phật rồi đi lại phía cửa sổ, nhìn xuống đất không thấy bả đâu.
Lúc này nhìn lên thì thấy bả ngồi trên cây, quay lưng về phía con. Con sợ quá núp nhìn thì thấy bả quay đầu lại, đầu xoay 360 độ rồi cười.
Lúc này con thấy trên tay bả đang ôm là đứa nhỏ mới sinh, xám xịt.
Nghe đến đây, thầy An hiểu quỷ khí vừa rồi là do con quỷ đó phát ra. Thầy An nói rồi đi vào phòng, lấy ba lô ra rồi lấy bùa đưa cho cô Tú, nói:
– Con nói thật lòng, từ khi vừa gặp cô, con đã thấy quỷ khí lững lờ quanh cô. Và giờ nghe cô kể, con biết có chuyện sẽ sắp xảy ra với cô và Hoàng nên cô giữ lá bùa này để phòng ngừa chuyện xấu nhất.
– Hoàng giờ là Hoàng nhưng không phải Hoàng. Cô hãy xếp lá bùa này đeo vào người, còn lá này thì cô giấu nó vào áo. Nó sẽ giúp cô che giấu bản thân đang đeo bùa hộ thân.
Cô Tú liền xin cho Hoàng thì thầy An nói:
– Lúc nãy con có nói Hoàng giờ không phải Hoàng đâu. Con sẽ giải thích sau. Giờ cô cứ như không biết gì đi.
Ông 10 mới hỏi:
– sao con có mấy thứ này hả bộ,con làm thầy hả
Thầy An trả lời:
– Con theo đạo của ông cậu 9 Báu bên mẹ con làm thầy. Con làm thầy hơn 8 năm nay rồi.
Nghe vậy ông 10 bỡ ngỡ nhưng không nói gì.
Lúc này thầy An nói:
– Con có một đề nghị này. Cô Tú và ông cậu 10 xem thử nha. Mai cô Tú kêu thử bà giúp việc đó đến đây tiếp.
– Cô canh cậu Hoàng cái, cô lén để điện thoại ở góc nào đó rồi lấy lá bùa này dán vào điện thoại kỹ để bả không cảm giác được gì nha.
– Còn ông cậu núp ở ngoài, đeo lá bùa này rồi ngậm lá bùa này vào rồi núp để ý bả xem sao.
Nghe vậy họ không hiểu nhưng vẫn tin người nhà mình nên chấp nhận.
Lúc này mọi người vào phòng bệnh ngủ. Thầy An nằm ở góc phòng nhưng luôn trong tâm thế sẵn sàng. Ông cậu cũng giả vờ ngủ, cô Tú thì ngủ luôn.
Đến 2 h khuya thì thầy An nghe tiếng gì đó như tiếng chim kêu pha trộn tiếng vé, tiếng khóc, tiếng cười mà nó như giọng nghiến răng: két két.
Thầy An hé mắt ra nhìn thì thấy ông Hoàng tự nhiên ngồi dậy, miệng nhểu nhảo nước miếng, mắt đỏ như vô hồn, mặt nổi tia máu, bò đi khom khom về phía cô Tú rồi cười, miệng quát lên mặt.
Lúc này ông Hoàng như quỷ sống dậy, há miệng ăn tóc cô Tú thì thầy An từ từ rút ra sợi chuỗi và 4 lá bùa và 1–2 viên bùa rồi từ từ ngồi dậy, nép vào góc, nhảy bổ ra.
Ông 10 cũng đã chứng kiến toàn bộ mọi thứ, liền ngồi dậy. Thầy An dán 2 lá bùa vào người ông Hoàng. Ông Hoàng lăn lộn, kêu la nhưng phòng bệnh viện này có cách âm nên bên ngoài không nghe.
Lúc này thầy An chụp sợi chuỗi, mở cửa sổ ra, ném 2 viên bùa về phía cái cây đa cách cửa sổ 7–8 mét. Trúng nó, lửa cháy bừng bừng sáng một gốc, nó té xuống rồi biến mất.
Thầy An liền đốt lá bùa rồi ép Hoàng uống. Hoàng uống vào một lát ói ra đầy dịch đen thúi và một cái móng tay cùng tóc của cô Tú.
Thầy An biết động ổ nên nó sẽ chạy về báo cáo lại, nên nhắn tin vợ đốt lá bùa rồi tạt vào trước cổng, nó sẽ không vào nhà được.
Lúc này bà giúp việc ở trong phòng làm gì đó nhưng không khí ở nhà rất lạnh.
Lúc này vợ thầy An vừa tạt nước ra trước cửa thì con quỷ vừa về gần tới, không vào nhà được nên rất tức rồi bay đi mất.
Lúc này vợ thầy An chạy vào phòng rồi nhìn ra mắt cửa thì thấy bà giúp việc đi ra xem gì đó, làm gì đó. Bả tức giận lắm rồi đi về phía phòng cha mẹ thầy An.
Nhìn vào mắt mèo thì thấy cha mẹ thầy An đã ngủ. Nhìn qua phòng 2 dì cũng đã ngủ.
Lúc này thấy bả đi sắp tới chỗ mình, biết nằm giả ngủ không tác dụng gì nên vợ thầy An cởi áo, giả vờ thay đồ ngủ ra để đi ngủ, điện thoại vẫn mở TikTok xem.
Lúc này bả nhìn thấy qua mắt mèo nên cũng kệ, rồi trở lại phòng, đi vào phòng với gương mặt rất giận.
Lúc này vợ thầy An thở phào nhẹ nhõm vì kịp thời đánh lạc hướng.
Lúc này thầy An nhắn tin cho vợ, thì vợ kể lại những gì xảy ra rồi đi ra cửa.
Lúc này mở cửa ra đi lấy nước uống thì thấy bả núp dưới cầu thang.
Vợ thầy An giật mình hét lên. Mọi người chạy ra thì bả giả vờ xin lỗi:
– Tại khó ngủ nên đi lấy nước uống. Nghe tiếng gì đó nên tưởng ăn trộm nên núp xem sao.
Cô đi xuống nên giật mình thôi.
Nghe vậy mọi người cũng đi ngủ, chỉ có cha thầy An nhìn ra cửa thấy một con quỷ áo đỏ núp ở mé ngoài trước chậu cây kiểng của ông 10.
Lúc này, cha thầy An kêu mẹ sang ngủ với vợ thầy An đi, rồi ông cũng đi ngủ luôn. Mẹ chồng sang ngủ cùng con dâu cho vợ thầy An đỡ sợ.
Nhưng lúc này, vợ thầy An mất ngủ cả đêm vì sợ bà osin. Nhớ lại ánh mắt của bả nên sợ, lấy bùa dán xung quanh phòng: cửa sổ, cửa phòng, đầu giường. Trong lòng bất an nên cố gắng ngủ.
Lúc này, bả vẫn quay lại phòng vợ thầy An, nhìn qua "mắt mèo" với thái độ rất ghét, rồi bỏ đi. Bả kêu con quỷ để ý nhà này.
Đến sáng, khoảng 10h, bả kêu người giúp việc đến. Được cô Tú gọi đến thăm, rồi trông ông Hoàng giúp vì cô Tú quá mệt.
Lúc này, bả đi rồi thì thầy An vừa về tới. Lúc đi, thầy đã nghi bả hại nhà này.
Thôi, truyện thì dài quá, mọi người thông cảm. Đây mới là phần mở đầu, chưa vào chuyện chính nữa. Hết phần 1, sang phần 2 – câu chuyện "Oán Linh – Quỷ Thai" sẽ được up ạ.
Tạm biệt mọi người. Cảm ơn vì đã đọc truyện hihi 

Nhận xét
Đăng nhận xét